Chương 4: Ôn Diễn trở lại

Thế là mỗi ngày Kiều Nhu đều tới căn nhà đối diện, tạo mối quan hệ chị em tốt đẹp với Lê Lâm.

Mà Lê Lâm cũng rất yêu thích cô bé, không chỉ tâm sự những chuyện nhỏ nhặt hàng ngày, mà còn tâm sự cả chuyện của cô và chồng cho Kiều Nhu nghe, nhờ vậy mà Kiều Nhu biết được kha khá thói quen của Ôn Viễn.

Kiều Nhu cũng tự nhiên mà chuyển từ cách gọi "Ôn tiên sinh" ban đầu thành "Anh rể".

Ồ, lúc làʍ t̠ìиɦ mà gọi là "Anh rể" thì kí©h thí©ɧ thật đấy.

Ngày mà Ôn Diễn từ thành phố bên cạnh trở về cuối cùng cũng tới.

Lúc anh đứng bên ngoài gõ cửa, Lê Lâm đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn để chào đón chồng trở về, còn Kiều Nhu thì chơi đùa cùng Ninh Ninh ở phòng khách.

Nghe tiếng chuông cửa, Kiều Nhu vội đi ra xem.

Thông qua mắt mèo, cô nhìn thấy người đàn ông mà cô chờ đợi suốt bao lâu nay, tâm tình trở nên kích động.

Trên mặt người đàn ông có chút vẻ mệt mỏi sau chuyến đi nhưng vẫn không làm giảm đi sức quyến rũ của anh.

Đôi mắt đào hoa của anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa khiến cho Kiều Nhu như cảm thấy anh đang xuyên qua cánh cửa mà nhìn mình.

Hoa huyệt lại cảm giác ngứa ngáy.

Nhìn Ôn Diễn đưa tay trái lên xem đồng hồ, cô lại nghĩ nếu như mấy ngón tay thon dài kia mà chọc vào hoa huyệt của cô, dùng lực ra ra vào vào, moi móc bên trong lỗ nhỏ thì hẳn là sẽ rất sướиɠ.

Cô không nhịn được mà đưa tay vào trong qυầи ɭóŧ xoa nhẹ.

Dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy ướt cả đáy qυầи ɭóŧ, thật khó chịu.

Mãi đến khi tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa thì Kiều Nhu mới bừng tỉnh, tự nhủ phải tỏ ra đơn thuần một chút, Kiều Nhu kiềm chế cảm xúc, bày ra một khuôn mặt ngây thơ đơn thuần mà mở cửa.

"Ơ... Anh là anh Ôn Diễn ạ?"

"Đúng vậy."

Ôn Diễn khá bất ngờ khi nhìn thấy một cô gái xa lạ ở trong nhà mình, cô gái mặc chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, khuôn mặt đáng yêu đơn thuần như cô em gái nhỏ, cô cười rộ lên làm lộ rõ đôi mắt cười xinh đẹp, khiến người khác nhìn vào liền cảm thấy muốn thân cận.

Kiều Nhu vội hét lớn vào trong bếp:

"Chị ơi, anh rể về rồi."

Lê Lâm từ trong bếp đi ra, theo thói quen mà ôm hôn Ôn Diễn một cái:

"Anh đã về rồi."

Ôn Diễn cũng hôn đáp lại vợ, chỉ là trước mặt còn có một cô gái nhỏ nên có chút không được tự nhiên.

Lê Lâm giúp anh cầm cặp táp rồi nhẹ giọng giới thiệu:

"Em ấy là Kiều Nhu, mấy ngày trước mới dọn tới ở đối diện nhà chúng ta đấy."

Ôn Diễn gật đầu chào Kiều Nhu, theo thói quen đưa tay ra bắt tay với cô:

"Anh là Ôn Diễn, nếu em có chuyện cần giúp đỡ cứ đến đây tìm vợ chồng anh, đừng ngại."

"Vâng ạ."

Kiều Nhu vội đưa tay ra bắt lấy tay anh, sau khi buông ra, trong đầu cô nổi lên ý xấu.

Hẳn là Ôn Diễn sẽ không nghĩ đến bàn tay của Kiều Nhu vừa mới xoa nắn hoa huyệt, trên tay vẫn còn dính nước da^ʍ, dính lên cả tay của anh.

Mà Ôn Diễn chỉ đơn thuần cho rằng Kiều Nhu đang giúp Lê Lâm nấu ăn nên tay bị ướt nước, thế nên cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Lê Lâm ở bên cạnh lại lên tiếng thúc giục chồng nhanh đi thay quần áo chuẩn bị ăn cơm.