Chương 1: Sinh nhật bị leo cây

Dung thành, tại khách sạn quốc tế Thịnh Thế.

Hứa Yên cầm chén rượu trong tay, nhàn nhã quan sát tầng hai mươi phía dưới.

Một người phụ nữ mặc lễ phục màu đỏ kéo theo hương thơm đi từ phía sau tới: “Ai nha Hứa Yên, nghe nói chồng cô là người thừa kế tập đoàn Thịnh Thế, đối với cô lại đau tận xương tủy. Thế nào sinh nhật cô còn chưa thấy người đâu?”

“À, có khả năng hắn không cẩn thận bị xe đâm chết.”

Hứa Yên không nhanh không chậm đáp lại, trên gương mặt tinh xảo vũ mị lộ ra vài phần lơ đãng.

Nhưng chính vì sự không lơ đãng này, càng tôn lên gương mặt mỹ lệ kinh tâm động phách của cô!

Trong mắt Trương Kỳ hiện lên ghen ghét.

Tuy cô ta lớn lên cùng Hứa Yên, nhưng lại không bằng một phần của cô.

Hứa Yên từ nhỏ đã ngọc tuyết đáng yêu, trưởng thành càng trắng nõn tinh xảo, không trang điểm giống như tiểu tiên nữ, trang điểm xong thành tiểu yêu tinh chuyên môn câu người.

Mà cô ta từ bé đã rất béo, lớn lên cũng xấu muốn chết, trang điểm vào còn không bằng một góc nhỏ lúc Hứa Yên để mặt mộc!

Ngay cả chồng cô ta cũng không bằng chồng Hứa Yên.

Giới hào môn liên hôn, nào có mấy người là nhân tuyển tốt. Cô ta cũng vô cùng coi trọng người thừa kế tập đoàn Thịnh Thế – Phó Thích Thư.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, thế nhưng Phó Thích Thư lại chọn Hứa Yên!

Hơn nữa sau khi kết hôn còn đưa đón Hứa Yên hàng ngày, còn tặng hoa tặng lễ vật, miễn bàn có bao nhiêu lãng mạn!

Hôm nay là ngày sinh nhật của Hứa Yên, Trương Kỳ biết, nhất định Phó Thích Thư sẽ tới biểu hiện một màn vợ chồng ân ái.

Nhưng cô ta vẫn không chịu được sự ghen ghét trong người, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc Phó Thích Thư còn làm được gì cho Hứa Yên.

Sao có thể nghĩ đến, hôm nay Phó Thích Thư Lại không tới!

Mà người luôn cao cao tại thượng như Hứa Yên cũng tức giận không nhẹ.

Trương Kỳ thầm thoải mái trong lòng, giả bộ an ủi cô: “Cái kia, có khả năng công ty Phó tổng gặp chuyện. Bất quá chỉ thất hứa một lần, cô cũng không nên nói mấy câu nguyền rủa như vậy!”

Môi đỏ Hứa Yên khẽ nhếch: “Lăn!”

Trương Kỳ không nghĩ tới Hứa Yên lại không chừa mặt mũi cho mình, hừ lạnh một tiếng, xoay người liền đi.

Cô ta vừa đi, Hứa Yên lập tức lấy điện thoại ra, giao diện WeChat hiện một tin nhắn Phó Thích Thư vừa gửi tới.

“Hứa Yên, Điềm Điềm có chút không thoải mái, chỉ sợ anh không thể tới được.”

Đọc xong tin nhắn, Hứa Yên lập tức tắt điện thoại, mắt không thấy tâm không phiền.

Vừa ra ngoài, cô liền cảm nhận được ánh mắt xem kịch vui của đám chị em plastic.

Mặt không đổi sắc đi tới hàng ghế phía sau, lúc này sắc mặt Hứa Yên lập tức không duy trì được nữa.

Phó Thích Thư đáng chết!

Quả nhiên tin lời nam nhân, heo mẹ có thể leo cây!

Trước khi kết hôn hai người bọn họ cũng đã nói qua sẽ không can thiệp sinh hoạt cá nhân của nhau, nhưng nhất định phải duy trì bộ mặt ân ái trước mặt người khác!

Nhưng không nghĩ tới, tại khoảnh khắc trọng đại này, trong sinh nhật của cô, hắn lại dám ném mặt mũi cô đi mất!

Phó Điềm à Phó Điềm, người đàn ông muội khống với cô ta như vậy còn cần kết hôn làm gì?

Hứa Yên đứng trên đôi giày cao mười phân, bởi vì tức gián nên tốc độ đi vô cùng nhanh. Bỗng nhiên, chỗ ngã rẽ lại chạm mặt một người đàn ông cao lớn.

Cô tránh không kịp còn bị trẹo chân, khoảnh khắc sắp ngã xuống liền được một đôi tay hữu lực đỡ lấy vòng eo.

Hương vị mát lạnh trước mặt lan tới chóp mũi, tim Hứa Yên hơi ngứa, còn chưa kịp đứng vững đã bị người đàn ông kéo dài khoảng cách.

“Hứa Yên?”

Âm thanh từ tính truyền tới, tức khắc làm Hứa Yên ngẩng đầu nhìn lên.

“Chú nhỏ.”

Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy Phó Sâm.

Lần đầu tiên là ở hôn lễ của cô cùng Phó Thích Thư.

Phó Sâm là con trai út của Phó lão gia, chỉ số thông minh cực cao nhưng thân thể lại không tốt. Nghe nói, khả năng đời này anh sẽ không thể có con nối dõi.

Cũng chính bởi vì vậy, đứa cháu trai Phó Thích Thư mới nhận được danh xưng người thừa kế tập đoàn Thịnh Thế.

Phó Thích Thư có thể tiếp nhận được tập đoàn hay không, Hứa Yên không biết. Nhưng cô biết, vị trước mắt này tuyệt đối là tổng tài bá đạo không thể nghi ngờ.

Trừ bỏ thân phận của anh, khuôn mặt, âm thanh, dáng người đều như được Chúa sáng thế ưu ái.

Cho dù một người luôn kiêu ngạo như Hứa Yên cũng không thể không thừa nhận, nếu chỉ so về khí chất bên ngoài, không nhất định cô sẽ thắng.

“Sao lại ở đây? Thích Thư không ở bên cạnh?”

Hứa Yên lắc đầu: “Tới tổ chức sinh nhật.”

“Ừ.”

Phó Sâm móc điện thoại ra, thao tác trên màn hình vài cái: “Sinh nhật vui vẻ. Không có quà tặng, nhận tạm tiền tiêu vặt đi vậy. Cháu dâu, tôi đi trước.”

Hứa Yên nhìn WeChat nhảy ra thông báo: “Phó Sâm chuyển khoản bao lì xì 500000.”

Cô nhìn bóng dáng gần biến mất của người trước mặt, lại nhìn số dư trên điện thoại, nhịn không được thở dài một tiếng.

Người a, không so sánh liền không biết cao thấp.

So sánh Phó Sâm với tên chồng hiện tại, Phó Thích Thư không khác gì tiểu hài tử không thể lớn.