Chương 10: Hứa Yên, đừng diễn

Oanh.

Đầu óc Phó Sâm bỗng nhiên nổ tung một mảnh.

Dươиɠ ѵậŧ càng không chịu nghe khống chế trong ngoài huyệt khẩu.

Quả nhiên, cho dù cơ thể hai người cách hai lớp quần áo, Phó Sâm vẫn cảm nhận được nhục huyệt chảy ra chất lỏng ấm áp.

Dươиɠ ѵậŧ mới chống bên ngoài, vậy mà tao huyệt của Hứa Yên đã ướt đẫm nước.

Tuy rằng Phó Sâm không có kinh nghiệm, nhưng anh cũng đã từng nghe Cố Mạc nói qua.

Biểu hiện của người đàn ông làm người phụ nữ thoải mái, đó là tao huyệt của người phụ nữ phải chảy thật nhiều nước, cơ thể mềm nhũn không sức lực.

Nếu dựa theo lời Cố Mạc, Hứa Yên khẳng định chính là cực phẩm.

Hô hấp của anh không nhịn được càng thêm dồn dập.

Gậy thịt bên dưới giống như phát điên, cứng rắn nóng bỏng muốn nổ tung làm anh không nhịn được cọ xát vài cái.

Tức khắc tiếng rêи ɾỉ yêu kiều vang lên: “Nha ~ Thật thoải mái ~ Thật sướиɠ…”

Âm thanh kiều suyễn của cô làm Phó Sâm tức khắc cứng đờ.

Bầu không khí ái muội lửa nóng lập tức hạ xuống, giống như đột nhiên bị rót một chậu nước lạnh.

Đây là cháu dâu của anh, thế nhưng suýt chút nữa anh đã vượt quá giới hạn!

Phó Sâm thở sâu, đẩy Hứa Yên đang trên người anh xuống.

Nhưng, rất khó.

Hứa Yên mới nếm thử tình ái ngọt ngào cùng chú nhỏ, sao có thể từ bỏ dễ dàng?

Cô dùng đôi nhũ hoa trắng nõn cọ sát ngực anh, tay nhỏ mò xuống bên dưới: “Ha…không đủ ~”

Thình lình Phó Sâm bị cô kéo khóa quần xuống, tay nhỏ nhanh chóng nắm lấy gậy thịt sưng to, niết ở trong tay.

Phó Sâm rên nhẹ một cái, cảm giác lúc này vô cùng sướиɠ, vô cùng thoải mái.

Anh cố kìm nén du͙© vọиɠ trong người, duỗi tay đè lại tay Hứa Yên: “Hứa Yên, đừng diễn nữa, mau buông ra.”

Tiếng nói mang theo phẫn nộ.

Trong lòng Hứa Yên lộp bộp một cái.

Phó Sâm biết cô diễn kịch từ khi nào?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, Phó Sâm đột nhiên nói: “Bật đèn.”

Nháy mắt, căn phòng vốn tối om lập tức sáng trưng.

Hứa Yên híp híp mắt thích ứng với ánh sáng, cũng không quên đánh giá tình trạng lúc này của Phó sâm.

Ban đầu, Phó Sâm vẫn mặc tây trang giày da trên người, áo sơ mi cài chặt không hở một nút nào.

Không chút cẩu thả, vững vàng bình tĩnh.

Nhưng lúc này cúc áo sơ mi của anh đã bị cởi bỏ ba viên, nhìn có chút nhăn nheo hỗn độn. Hầu kết cùng lỗ tai đều in hình dấu môi đỏ chói.

Biểu tình trên mặt anh không phải không chút gợn sóng, mà du͙© vọиɠ đã bị khơi dậy không biết từ lúc nào.

Không thể không nói, gương mặt lúc này của Phó Sâm quả thật có thể ăn thay cơm.

Hứa Yên nuốt nuốt miếng, bất tri bất giác cảm giác được khí thế áp bách của anh tỏa ra vô cùng trầm trọng.

Hứa Yên không dám tiếp tục làm càn, thậm chí lưng cũng dựng thẳng theo bản năng.

“Chú…chú nhỏ.”

Phó Sâm cũng đang coi kĩ biểu tình thấp thỏm cùng tâm tư nhỏ hiện lên trên mặt cô, nhưng sắc hồng là thứ anh thấy rõ ràng nhất.

Trừ cái này ra, cần cổ thiên nga cũng nhiễm đỏ, còn có bầu vυ" trắng nõn hoàn toàn lộ ra ngoài. Cũng không biết anh dùng lực như thế nào, nhũ thịt bên trái còn in lại hai vệt nước bọt.

Chỉ tùy ý nhìn qua một cái, Phó Sâm cảm giác được dươиɠ ѵậŧ lại muốn nhảy ra ngoài.

Anh nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, mày nhăn thật chặt: “Mặc quần áo chỉnh tề vào.”

“Dạ ~”

Hứa Yên nghe lời kéo váy lên, chột dạ giống như đang lo sợ.

Phó Sâm nhìn bàn chân trần trên mặt đất của cô, mày càng nhíu chặt hơn, rốt cuộc vẫn mở miệng: “A Thư nɠɵạı ŧìиɧ, cho nên cháu dâu muốn lên giường cùng tôi trả thù nó, phải không?”

“Tôi…”

Hứa Yên vội vàng nhìn Phó Sâm: “Tôi không phủ nhận quả thực tôi có một chút tâm tư như vậy. Nhưng càng nhiều hơn là, Phó Sâm, tôi yêu chú! Chú tốt như vậy, gặp được chú rồi sao tôi có thể yêu người khác ?”

“Vậy sao?”

Biểu tình trên mặt Phó Sâm vô cùng bình tĩnh: “Bởi vì yêu tôi, cho nên mới để tôi hãm vào tình yêu cấm kị lσạи ɭυâи? Phải không?”