Chương 1: Mẹ quậy đủ chưa

Chương 1: Mẹ quậy đủ chưa

Thành phố Hải Thành, sơn trang của Tần gia ở ngoại ô phía đông.

Ngoại ô phía đông kế núi gần sông, cảnh sắc xinh đẹp tuyệt trần, ở nơi tấc đất tấc vàng như thành phố Hải Thành có thể có được một ngọn núi, có được một sơn trang có thể thấy sức mạnh kinh tế của Tần gia.

Bên trong sơn trang phần lớn cổ kính, khắp nơi tràn ngập hơi thở tự nhiên!

Phòng ốc bằng gỗ thuần một màu, núi giả chòi nghỉ mát hồ nước vườn hoa thứ gì cần đều có đủ.

Có mấy trăm sân lớn nhỏ, cư trú hơn hai trăm nhân khẩu ba thế hệ của Tần gia.

Người cầm quyền thế hệ này của Tần gia là Tần Chí, năm nay 45 tuổi, trước đây từng đi lính, sau khi xuất ngũ chuyển sang làm kinh doanh.

Hắn cao 1m88, tướng mạo cương trực công chính, toàn thân khí phách.

Đam mê vận động, cho dù bận rộn tới mấy, mỗi ngày đều phải kiên trì tập thể hình.

Được xưng là người đàn ông đầy nam tính, hay là nam thần hệ cấm dục.

Tần Chí đã tới tuổi trung niên, có lẽ liên quan tới vận động, hắn nhìn không già chút nào, đứng cạnh con trai thường xuyên bị nhầm thành anh trai.

Lúc này nhà chính của Tần gia vô cùng náo nhiệt, tiếng khóc rống quấy nhiễu mấy người đang nghỉ trưa.

Người ở gần đó nghe thấy được động tĩnh ùn ùn kéo tới, đám người giúp việc không dám thở mạnh.

“Tần Chí, anh luôn miệng nói mình không nɠɵạı ŧìиɧ… Vậy những ảnh chụp này là gì đây?”

Trên người Tần Chí liên tục có không ít tin tình cảm, từ trước tới nay là đối tượng mỗi tạp chí lớn tuyên truyền.

Hắn thường mặc kệ, dù sao có một số việc chính là thật thật giả giả, không thể đào sâu càng không thể nghiên cứu sâu hơn!

Gương mặt Tần Chí âm trầm, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên tàn khốc.

Triệu Nhã Hàm vừa khóc vừa nháo, sớm đã quên xuất thân của mình.

So với phu nhân cao quý đoan trang thường ngày thì y như hai người, rõ ràng là một người đàn bà chanh chua ngoài đường!

“Mẹ, mẹ làm gì vậy?”

Tần Vũ Trạch rất đau đầu, cảm thấy mẹ ruột của mình chính là người bị bệnh tâm thần.

Anh ta kéo bà ta vào phòng, để đám người giúp việc đuổi người vây xem đi.

“Mẹ, mẹ quậy đủ chưa?”

Trong giọng điệu của Tần Vũ Trạch tràn ngập không kiên nhẫn.

Triệu Nhã Hàm thút tha thút thít nhìn con trai mình, trong lòng đều là ấm ức.

Tần Vũ Trạch thấy thế hạ giọng xuống: “Mẹ, mẹ đã kết hôn với cha con hai mươi mấy năm, sao còn có thể cãi nhau vì những chuyện như vậy?”

Triệu Nhã Hàm gạt lệ: “Bình thường có đám hồ ly kia còn chưa tính, lần này e rằng cha con động vào thật, người phụ nữ kia đã mang thai được mấy tháng…”

Tần Vũ Trạch mở to mắt nhìn, trong lòng mãi mà không thể bình tĩnh.