Chương 30: Cậu muốn làm gì?

Nhưng ngay sau đó anh mau chóng kịp hoàn hồn lại, muốn buông Nam Oánh ra nhưng lại bị đối phương túm chặt.

“Tôi.... Chân tôi hình như bị thương rồi.”

Vấp ngã là thật, nhưng bị thương là giả.

Diệp Bắc Thù dễ dàng bị lừa, vội vàng đỡ cô về phía cánh cửa mà đi ra ngoài. Nam Oánh thuận thế cũng không có ý gì tốt, dùng cánh tay cọ cọ lên ngực anh, thành công làm đối phương càng thêm cứng đờ, hô hấp trong nháy mắt càng lúc càng nặng nề.

“Xin lỗi.” Cô tỏ vẻ đáng thương vô cùng mà nói, “Tôi không may vấp ngã làm liên lụy đến cậu.”

Diệp Bắc Thù mím môi, một tay kéo cửa, nhưng cánh cửa mãi mà không mở ra được.

Anh muốn mở công tắc đèn, nhưng vì trong phòng quá tối nên anh không thể sờ thấy.

Kết cục rất rõ ràng, bọn họ bị nhốt đã bị nhốt trong phòng này.

Chân Nam Oánh bị thương, anh nghĩ ngợi một lúc, sờ soạng lấy một cái thùng giấy, đỡ cô ngồi xuống, sau đó anh ngồi xổm xuống bên cạnh: “Lúc tôi chơi bóng rổ thường xuyên có bạn bè bị thương ở chân, để tôi giúp cậu nhìn xem.”

Trên người, Nam Oánh đang mặc một chiếc váy, vậy nên anh rất dễ dàng sờ vào mắt cá chân của đối phương.

“Chắc là tổn thương vẫn chưa đến xương....”

Diệp Bắc Thù sờ qua một vòng mới cảm giác có gì đó không ổn. Hiện tại trong tay anh bây giờ không phải là chân người bạn của anh, mà là cổ chân của một cô gái.

Nó rất nhỏ. Đây là ý nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu anh.

Nhỏ đến nỗi anh có thể dễ dàng nắm lấy chỉ với một vòng tay, và nâng lên bất kì chỗ nào…

Nam Oánh giống như vô tình đem chân duỗi về phía trước, Diệp Bắc Thù tay như sờ tấm lụa, một đường từ mắt cá chân lên đến khoe chân, thẳng tới bắp đùi.

Nơi đó so với cổ chân còn mềm mại hơn, còn mang theo vài phần ấm áp.

Không có người đàn ông nào có thể cự tuyệt sự hấp dẫn mềm mại đó. Yết hầu Diệp Bắc Thù gợn sóng.

Nam Oánh cúi người xuống, lặng lẽ tiến đến bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Cậu muốn làm gì?”

Làm gì, làm như thế nào, đây là cái vấn đề khó nhất.

Ánh sáng mờ ảo làm cho anh không thấy rõ mặt Nam Oánh. Cô không còn vẻ ngây thơ của bông hoa bách hợp thuần khiết nữa, mà đang nở một nụ cười giảo hoạt tinh nghịch, hoang dại đến kì quái.

Diệp Bắc Thù chưa bao giờ cảm nhận được lỗ tai có thể mẫn cảm như vậy. Giọng cô mềm mại, mang theo vài phần trói buộc, tựa như vuốt mèo chộp lấy trái tim anh. Nam Oánh thở ra hơi nóng làm cho lông tai của anh đều dựng đứng cả lên, một luồng điện chạy dọc từ trên xuống dưới, lan tràn ra khắp cơ thể, cuối cùng tụ tập ở dưới bụng.