Chương 42: Con biết. Đêm đầu của người phụ nữ tốt nhất phải suy nghĩ thật kỹ

Lúc này cô nhìn Nam Cổ Lan lải nhải, trong vô thức dựa gần sát “Mẹ”. Nam Cổ Lan ôn nhu mà cười cười, gật đầu.

“Nghe nói ở trường học của con, tiểu tử Lãnh gia kia không tồi, còn là người được chọn thừa kế. Gần đây con là trợ lý của hội học sinh, cùng tiểu tử thân cận một chút cũng không có gì.”

Khóe miệng cười chợt biến mất.

“Mẹ nhớ rõ còn có tiểu tử của Diệp gia. Đáng tiếc tiểu tử ấy là con thứ, nếu như muốn kết giao, vẫn là con trưởng chiếm ưu thế hơn… Hơn nữa nhà bọn họ tình huống phức tạp, sớm hay muộn đều sẽ đấu nhau, con vẫn là không cần tiếp xúc nhiều.” Nam Cổ Lan tính toán đồng thời cảnh cáo cô. “Còn những chàng trai không có gia thế khác, con ngàn lần đừng bị họ dùng lời ngon tiếng ngọt mà lừa đi. Mẹ thấy có những người con gái còn rất trẻ đi bệnh viện sinh con, con không được học hư những người như thế, có biết không?”

“Con biết. Đêm đầu của người phụ nữ tốt nhất phải suy nghĩ thật kỹ.” Mặt cô không cảm xúc mà nói.

“Con không nên trách mẹ nói chuyện khó nghe. Nếu mẹ sớm một chút ý thức được điểm này, không có phạm sai lầm, thì mẹ con chúng ta cũng sẽ không gian nan như vậy…”

Cho nên tồn tại của con cũng là sự sai lầm, có đúng không?

Nam Oánh không bao giờ quên được, cô là do nữ sĩ Nam Cổ Lan ngoài ý muốn mang thai lại không thể phá thai được.

Cô càng không thể quên, mỗi lần mẹ cô vừa ý với người đàn ông nào, luôn là bởi vì mang theo Nam Oánh - con của chồng trước mà chỉ có thể từ bỏ —— những lúc như thế, Nam Cổ Lan luôn nhìn cô bằng một ánh mắt chăm chú.

Cô sau này hiểu rằng, đó chính là ánh mắt hối hận.

Tự dưng đáy lòng dâng lên nỗi bực bội. Cô lại định tự an ủi bản thân mình.

Cô lấy lý do học tập, quay về phòng mà đóng cửa lại, mang tai nghe lên click mở một bộ phim nhựa, ngón tay mảnh khảnh đi xuống dưới, đẩy qυầи ɭóŧ sang bên cạnh.

Chỉ là khi cô nhắm mắt lại, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến khuôn mặt quen thuộc.

Là Diệp Bắc Thù. Ngày đó lúc hai người ngồi trên ghế hôn môi, anh nhắm hai mắt hàng mi dài khẽ run run, bộ dạng vừa ngây ngô lại vừa động tình.

Đó là nụ hôn đầu tiên của cô, cũng là lần cô hôn duy nhất cho đến bây giờ. Tuy rằng quyết định không hề quan tâm tới Diệp Bắc Thù nữa, nhưng cô cũng không có như trong tưởng tượng mà bình tĩnh —— ký ức hai người tiếp xúc cũng giống như bây giờ, lặng yên không một tiếng động mà chui vào trong đầu của cô.

Cô nhìn lướt qua màn hình. Không thể không thừa nhận, Diệp Bắc Thù đẹp trai hơn nhiều so với người đàn ông trong phim nhựa kia.

Du͙© vọиɠ bỗng nhiên bị tắt, cô nhăn mi lại, nhẹ giọng mắng câu thô tục.

Như thế nào mà gần nhất tất cả đều là điều khiến cô phiền lòng.