Chương 44. Cá Ươn Tôm Thối*

*Ý chỉ những thứ vô dụng, đồ bỏ đi

Ngồi trên xe, Cố Mạn Kỳ hoảng hốt sợ hãi, không biết làm sao, đầu đầy ắp hình ảnh cô ta bị đăng lên mạng, toàn bộ cư dân mạng đều nhìn thấy,

Trong xã hội thượng lưu ở Tân Thành, Cố Mạn Kỳ thanh thuần, ngoan ngoãn, cô ta cũng cố gắng duy trì hình tượng này, bây giờ.. Xong rồi, hoàn toàn xong rồi.

Sau khi có vết nhơ này, đừng nói gả vào hào môn, sau này có kết hôn cũng không ai muốn.

Mơ hồ trở lại nhà họ Cố, đón đầu chính là một cái bạt tai, tiếp theo là Tô Mỹ Vân tức giận mắng: "Mày là con nha đầu chết tiệt, mày còn có mặt mũi trở về sao, mặt mũi nhà họ Cố bị mày làm cho mất hết rồi!”

Không cảm thấy đau đớn, Cố Mạn Kỳ mờ mịt ngẩng đầu, thấy người nhà đang ngồi ngay ngắn trên sofa, sắc mặt âm trầm, ánh mắt bà cụ Cố hận như không thể ăn cô ta.

Vợ chồng nhà họ Phùng thì đen mặt ngồi ở một bên, Phùng Minh Triết thấp thỏm đứng sau lưng bố mẹ.

Bên kia, Cố Phi nghiêng người dựa vào lòng Diệp Đình Dực, nhìn cô ta khẽ cười, trong mắt đầy ngạo mạn khinh thường, khiến Cố Mạn Kỳ vốn đang ở trạng thái sụp đổ hoàn toàn điên cuồng, mất đi lý trí, thét chói tai: "Cố Phi, tôi muốn gϊếŧ chị. Khốn kiếp nhà chị, là chị hại tôi thảm như vậy, tôi muốn gϊếŧ chị!” Nói xong, cô ta như điên xông về phía Cố Phi.

Nhưng chưa đi được hai bước, Tô Mỹ Vân ôm lấy cô ta, mắng: "Mạn Kỳ, nha đầu chết tiệt này, chuyện đã nháo như vậy mà mày còn phát điên cái gì hả? Yên tĩnh một chút đi!"

"Mẹ, mẹ, là Cố Phi hãm hại con, là chị ta động tay động chân nên con mới bị Phùng Minh Triết... Là chị ta, đều là do con người khốn kiếp này..." Nước mắt Cố Mạn Kỳ chảy ròng ròng, chỉ vào Cố Phi sụp đổ nói.

Mọi người trong phòng đều nhíu mày nhìn cô ta phát điên.

Mà Cố Phi nhướng mày nhìn hai mắt cô ta, đưa tay cầm lấy đĩa trái cây trên bàn đập về phía cô ta.

Liền nghe "cạch" một tiếng, đĩa trái cây đυ.ng vào ngực Cố Mạn Kỳ, làm cho cô ta lảo đảo một cái, “ai u” ngồi xổm xuống, mảnh sứ vỡ văng tung tóe, trái cây lăn đầy đất.

"Cố Mạn Kỳ, cô làm ra chuyện mất mặt như vậy? Bịt kín chăn trước mặt mọi người, cô không suy nghĩ lại xem, có phải chỉ số thông minh của cô có vấn đề hay không, lại còn liếʍ mặt trách tôi? "Cố Phi vẫy tay, vì vừa mới dùng quá sức, đánh một cái tay liền đau!

Từ trên cao nhìn Cố Mạn Kỳ, cô nhún vai: "Cô bị kí©h thí©ɧ đến điên rồi à?”

"Chị, rõ ràng là chị..." Cố Mạn Kỳ nửa quỳ trên mặt đất, oán hận nói.

"Tôi làm sao? Tôi bảo cô đến khách sạn, tôi bắt cô và Phùng Minh Triết lăn giường cùng nhau, còn kêu phóng viên chụp hình, cho ảnh chụp bay đầy trời... Nếu tôi là cô, sẽ liền nhanh chóng suy nghĩ sau này nên làm thế nào? Ở đây trách trời trách đất giả điên giả ngốc làm cái chó gì? Có thể làm cho hình của cô ít đi sao?”

"Những trạch nam sẽ lấy ảnh chụp cô suy nghĩ đến chuyện kì quái, mà cũng sẽ không vì cô là kẻ điên mà buông tha cho cô đâu!" Cố Phi châm chọc.

Cố Mạn Kỳ bị mắng đến mặt đỏ tia tai, nhưng cũng làm cho cô ta hoàn toàn tỉnh táo lại, cô ta bất lực đảo qua tất cả mọi người trong phòng, nhưng chỉ nhận được sự khinh bỉ và căm hận, cuối cùng, cô ta không cam lòng chuyển hướng nhìn Cố Phi.

"Không biết nên làm cái gì bây giờ?" Cố Phi thấy thế cười nhạo: "Chỉ số thông minh của cô chỉ có như vậy mà còn dám đi trêu chọc tôi, thật sự là không biết sống chết, tôi cũng thật không biết nói cô giỏi cái gì nữa..."

"Giấc mơ của cô không phải là gả vào hào môn sao? Vừa khéo, nhân cơ hội này biến cuộc hôn nhân giữa cô với nhà họ Phùng thành hiện thực luôn đi, để không bị đầu không đuôi, mất thể diện, gặp chuyện không may." Cố Phi hừ lạnh: "Cá ươn phối với tôm thối, rất thích hợp đấy.”

Những lời này của cô khiến cho sắc mặt vợ chồng nhà họ Phùng u ám, Phùng Minh Triết lộ vẻ nghi ngờ, trầm tư. Mắt Cố Mạn Kỳ thì liền sáng ngời, tuy rằng cô ta không thích cái gối thêu hoa** Phùng Minh Triết này, nhưng trước mắt gả cho anh ta là con đường duy nhất của cô ta.

* gối thêu hoa(绣花枕头): ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng

"Không được! Tôi không đồng ý, nhà họ Phùng chúng tôi quyết sẽ không cưới loại con dâu không biết xấu hổ như vậy." Bà Phùng lớn tiếng cự tuyệt, ánh mắt nhìn Cố Mạn Kỳ giống như nhìn thứ độc hại.

"Bà Phùng, bà nói ai không biết xấu hổ? Con trai ông bà đã hại con gái tôi, tôi con chưa tìm ông bà tính sổ đấy!” Tô Mỹ Vân quay đầu đối mặt với bà Phùng.

"Đương nhiên là nói con gái của bà không biết xấu hổ..." Bà Phùng đi vài bước tới trước mặt mẹ con Tô Mỹ Vân, khinh bỉ đánh giá Cố Mạn Kỳ từ trên xuống dưới, tức giận nói: "Quả nhiên mẹ loại người gì thì con sẽ là loại người nấy. Mẹ chỉ biết dựa vào thủ đoạn này để chiếm vị trí, bây giờ con gái học theo, mới còn nhỏ tuổi đã biết quấn lấy đàn ông!"

"Bản thân mình không biết xấu hổ, đừng có hại Minh Triết nhà tôi!"

"Bà Phùng, bà nói như vậy là không đúng rồi. Một cây làm chẳng nên non, nếu con trai bà không có tâm tư bất chính với con gái tôi thì sao có thể xảy ra chuyện như vậy?" Tô Mỹ Vân lên tiếng.

"Con gái bà là loại hàng gì, chính bà không biết sao? Cũng không biết đã lên giường bao nhiêu thằng đàn ông rồi, nói giống như đứng đắn lắm vậy!” Bà Phùng đáp lại: "Minh triết nhà chúng tôi, mới không nhặt giày của người ta.”

"Bà..."

Hai người phụ nữ mắng chửi nhau, không còn một chút dáng vẻ phu nhân nữa.

"Được rồi, đều câm miệng hết đi." Cố Phi giơ tay lên ngáp một cái, nhíu mày: "Một người không biết xấu hổ câu đàn ông, một người trong lòng không quản được thân thể, ảnh chụp của hai người bọn họ, không biết có bao nhiêu người đã lưu lại rồi, không cho bọn họ kết hôn, chẳng lẽ chờ scandal nổ khắp thiên hạ, cổ phiếu hai nhà rớt xuống sao?”

“Các người có thể không chịu được xấu hổ, nhưng chẳng lẽ cũng không cần công ty à?"

Nhắc tới công ty, Tô Mỹ Vân và bà Phùng lập tức im miệng lại.

"Náo loạn cả đêm, Phi Phi nhà tôi cũng mệt mỏi rồi." Diệp Đình Dực kéo Cố Phi, để cô tựa vào vai mình, quay đầu nhìn Cố Chính Đào và bố Phùng - Phùng Thiên Thành: "Để cho hai người bọn họ kết hôn, chấm dứt chuyện này.”

"Cậu Diệp, cái này không ổn lắm đâu." Phùng Thiên Thành vội vàng đứng lên nói với vẻ mặt khó xử.

“Đúng, nhà chúng tôi mới không cần người phụ nữ như vậy!” Bà Phùng liền kêu gào.

"Các người muốn Phùng Minh Triết vào tù sao?" Sắc mặt Diệp Đình Dực âm trầm, trong con ngươi u ám thâm thúy tản ra sự áp lực đâm về phía vợ chồng nhà họ Phùng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lãnh đạm: "Hay là, Phùng thị muốn bị Long Đằng và Cố thị chèn ép, lập tức phá sản đóng cửa?”

"A?" Bà Phùng bị ánh mắt giống như nhìn người chết của Diệp Đình Dực, sợ hãi hô một tiếng, ngã ngồi trên sofa.

Phùng Thiên Thành vội vàng run giọng nói: "Được rồi, cậu Diệp, cho bọn họ kết hôn, kết hôn!”

Diệp Đình Dực im lặng xoay người, kéo Cố Phi trở lại sofa ngồi xuống.

"Bố, sao bố lại đáp ứng?" Phùng Minh Triết nghe Phùng Thiên Thành nói xong, liền oán giận.

"Mày câm miệng lại đi, nếu như không phải do mày gây họa thì làm sao có thể..." Phùng Thiên Thành hung dữ trừng anh ta một cái: "Thành thật đứng im đó cho tao.”

Ông ta dám không đồng ý sao? Đó chính là Diệp Đình Dực, quy tắc của Long Đằng ông ta biết, chứ đừng nói là còn có nhà họ Diệp... cả người ông ta lạnh lẽo, lông tơ dựng thẳng lên.

Là một lão hồ ly lăn lộn hơn bốn mươi năm ở trên thương trường, "thức thời vụ vi tuấn kiệt"*** gần như trở thành một loại bản năng.

*** thức thời vụ vi tuấn kiệt(识时务为俊杰): Hiểu thời thế mới là người giỏi