Chương 52: Mở Mang Tầm Mắt

Cố Mạn Kỳ sợ hãi lui về phía sau một bước.

Quen biết lâu, cô ta cảm thấy Phùng Minh Triết luôn dịu dàng, cho dù trong khoảng thời gian này xảy ra vấn đề, cũng chỉ là cãi vã bằng miệng, nào như bây giờ, giống như muốn đánh người.

"Hai tên điên này từ đâu đến vậy? Sao lại đến đây gây sự chứ?” Tô Mỹ Vân ở bên cạnh vội vàng lao ra, lớn tiếng quát: "Người đâu? Đi đâu hết rồi? Còn không mau đến đuổi bọn họ đi!”

Nghe thấy bà ta phân phó, người giúp việc liền tiến lên.

"Không cần, chúng tôi là thật lòng đến chúc mừng, bây giờ chúc mừng xong rồi, không cần bà đuổi, chúng tôi sẽ tự đi." Đường Tử Kiều và Lưu Văn Văn nhìn nhau, nở nụ cười thắng lợi, rồi thong thả rời khỏi bữa tiệc.

Để lại một mớ hỗn độn.

Tuy rằng bị náo loạn nhưng tiệc đính hôn vẫn phải cử hành, chỉ là, nụ cười của các quan khách nâng ly cạn chén có chút xấu hổ cứng ngắc.

Phùng Minh Triết và Cố Mạn Kỳ là vợ chồng tương lai giống như đối với người giấy, cười vô cùng giả tạo, còn đứng cách nhau tới tám thước.

Nhất là Phùng Minh Triết, giống như bị Cố Mạn Kỳ làm cho ô uế vậy.

Phùng Thiên Trình gắng gượng tiếp khách, mà bà Phùng thì đã sớm giả bộ bảo đau đầu, phất tay áo rời đi trước.

Trong bữa tiệc, Cố Phi ngồi bên cạnh Diệp Đình Dực, cẩn thận nhìn bà Diệp.

Mặt Bà Diệp trầm như nước.

"Chị dâu, nhà chị xảy ra chuyện gì vậy? Đính hôn mà cũng náo loạn đến như vậy sao? Anh trai tôi mà có người vợ như vậy, thật đúng là mất mặt.” An Nhược Vũ bĩu môi, xảo trá nói: "Em gái chị có thực sự giống như hai người kia nói không? Tại sao lại có loại người như vậy chứ?”

".." Cố Phi nhìn cô ta, không biết nói gì.

“Nhược Vũ, con đàng hoàng lại một chút đi." Bà Diệp nói nhỏ, nhìn cũng không nhìn Cố Phi, chỉ dặn dò con trai: "Tuần sau là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông nội con, nhớ trở về.”

Nói xong, không để ý tới hai người, liền đứng dậy, gọi An Nhược Vũ rồi rời đi.

Diệp Đình Dực cũng không giữ bà lại.

“Xong, mẹ anh tức giận rồi!” Cố Phi nắm tay áo Diệp Đình Dực, nhỏ giọng nói: "Bà ấy vốn đã bất mãn với em, bây giờ thi xong rồi!”

"Làm gì có? Mẹ anh rất thích em." Diệp Đình Dực an ủi.

"Nhưng khi bà ấy đi, không hề để ý tới em, anh từ đâu nhìn ra bà ấy thích em vậy?" Cố Phi liếc Diệp Đình Dực, có chút lo lắng nói.

"Bà ấy cũng không để ý tới anh, mẹ anh... chỉ là chưa từng thấy qua những chuyện thế này. Em không biết đấy chứ, lá gan mẹ anh rất nhỏ, ầm ĩ hôm nay đã có chút dọa bà. Cũng không phải nhằm vào em đâu." Diệp Đình Dực nhìn thấy Cố Phi lo lắng thì đưa tay ôm bả vai cô, an ủi nói.

"Thật sao? Nhưng em lại không cảm thấy như vậy. "Cố Phi thở dài, ánh mắt đầy hoài nghi.

"Chính là như vậy, anh và mẹ anh tính lần này mới gặp được ba lần, cũng không nói mấy câu, bà ấy có lý do gì không thích anh chứ? Đừng suy nghĩ lung tung. "Nói xong, Diệp Đình Dực nhìn Cố Phi, đột nhiên cười rộ lên.

"Anh cười cái gì?" Cố Phi nhìn anh, khó hiểu hỏi.

"Thật là không nghĩ tới, mẹ anh có uy lực lớn như vậy, có thể làm cho đại tiểu thư Cố luôn tùy hứng nóng nảy, không cố kỵ gì lại để ý." Diệp Đình Dực trêu chọc: "Thật khiến anh mở mang tầm mắt!”

"Diệp Đình Dực, em đang lo sợ mẹ anh tức giận, mà anh thì hay rồi, còn có tâm tình cười nhạo em!" Cố Phi thẹn quá hóa giận, hất tay Diệp Đình Dực ra.

"Sợ cái gì chứ? Có gì phải lo lắng, mẹ anh rất hiền, lòng dạ lại yếu mềm." Diệp Đình Dực lại đặt tay lên vai Cố Phi: "Hơn nữa, đứa con trai bảo bối duy nhất của bà ấy, không phải đang ở trong tay em sao? Nắm trong tay một con bài lớn như vậy, em có gì phải lo lắng?”

“Đúng đúng đúng, anh nói rất có lý!” Cố Phi trừng mắt nhìn anh một cái, gạt bỏ vẻ sầu lo vừa rồi, cố ý ngang ngược nói: "Nếu mẹ anh bất mãn với em, làm khó em, em sẽ tính hết trên đầu anh, cái này gọi là mẹ nợ con trả!”

“Được, được, nhóc con nhà em, không chịu một chút thiệt thòi nào!” Diệp Đình Dực buồn cười gật đầu.

"Đương nhiên, nếu em chịu thiệt thòi, làm sao có thể có hôn lễ hôm nay?" Cố Phi đứng lên, ánh mắt nhìn quanh một vòng, đưa tay kéo Diệp Đình Dực: "Đi thôi, thật là vô vị.”

"Sao vậy? Đi ngay bây giờ, vẫn chưa kết thúc mà! "Diệp Đình Dực nhìn thấy buổi tiệc vẫn còn đông người, thì ngẩng đầu hỏi cô.

Cố Phi bĩu môi, nói: "Cái muốn xem đã xem rồi, còn ở lại đây làm gì? Mẹ anh không phải nói, đại thọ bảy mươi của ông nội anh sắp đến rồi sao? Chúng ta đi xem nên tặng cho ông nội món quà gì.”

"Cũng được." Diệp Đình Dực liền đáp ứng.

Nói đi là đi, hai người không coi ai ra gì đứng dậy đi ra ngoài, cười nói đi vào thang máy xuống bãi đỗ xe.

Cửa thang máy vừa mở ra, giọng nói bén nhọn của bà Phùng liền truyền vào tai hai người Cố Phi, bọn họ nhìn lại, liền thấy hai nhà Cố, Phùng tề tụ ở chỗ này.

Phùng Thiên Thành và Phùng Minh Triết đứng sau lưng bà Phùng, sắc mặt âm trầm nhìn ba người nhà họ Cố ở đối diện.

“Cố Mạn Kỳ, cô mau cút đi cho tôi, cô là loại phụ nữ không biết xấu hổ!” Bà Phùng xông lên phía trước, vẻ mặt đỏ bừng chỉ vào Cố Mạn Kỳ mắng: "Còn có mặt mũi đi mời rượu, nếu tôi là cô, đã sớm tìm dây thừng treo cổ chết đi rồi.”

“Bác gái, người nghe cháu nói đã!” Bị mắng đến sắc mặt tái nhợt, Cố Mạn Kỳ cố nén tức giận, giải thích: "Hai cô gái kia đều là nói bậy bạ, cháu với các cô ấy lúc trước kết thúc không vui, các cô ấy đến gây chuyện là vì muốn trả thù cháu.”

"Đúng vậy đó anh chị thông gia, Mạn Kỳ từ nhỏ đã nhát gan, làm sao có thể làm chuyện như vậy, chị đừng nghe lời hai cô gái kia nói, đều là lời nói bậy thôi." Tô Mỹ Vân vội vàng giải thích.

"Nói bậy? Xì! Bà đang lừa con nít à!” Bà Phùng nói văng nước bọt lên trên mặt Tô Mỹ Vân: "Con gái của bà đã làm gì mà hai cô gái đó phải chạy đến đây, trước mặt nhiều người nói hươu nói vượn. ”

"Bản thân cô ta đã làm gì? Trong lòng không rõ ràng sao? Nếu Cố Mạn Kỳ không phải hại anh trai người ta, người ta có thể hận cô ta đến như vậy sao. Người phụ nữ này, còn chưa gả vào nhà họ Phùng, mà đã khiến nhà họ Phùng chúng tôi mất mặt theo cô ta rồi.”

"Chị xui, chị xem lời này của chị nói..." Tô Mỹ Vân lau nước bọt trên mặt, cố nén ghê tởm, đi lên kéo tay bà Phùng: "Mạn Kỳ với Minh Triết đã đính hôn, về sau chúng ta chính là người một nhà, sao chị có thể tin tưởng lời nói của hai con nhóc kia mà không tin Mạn Kỳ chứ! ”