Chương 16: Tai

Thổi hơi vào lỗ tai Khấu Túy thất bại, Thời Tây trở lại với kế hoạch nhỏ cũ rích.

Thầy dạy Sinh giảng bài ở trên bục, Thời Tây ở dưới mặt bàn lặng lẽ dùng tờ một trăm đồng gấp trái tim.

Lát nữa tan học cô sẽ đưa trái tim tiền cho cậu nói là do mình đã quẹt một trăm đồng trong thẻ cơm nên giờ muốn trả lại tiền cho cậu.

Nếu Khấu Túy hỏi cô vì sao gấp tiền thành hình trái tim, cô liền nói là sợ cậu thức đêm đột tử nên cho cậu một trái tim dự phòng.

Thời Tây bị sự thông minh lanh lợi của mình chọc cười ra tiếng, tiếng cười rất khẽ rất nhỏ, tràn ngập vui vẻ.

Phương Diệc Viên nghiêng đầu nhìn cô, khẽ nhếch miệng nháy mắt với cô.

Thời Tây không hiểu, im lặng hỏi: “Hả?”

Một giây sau, trán bị một viên phấn đập vào.

Thời Tây ôm trán ngẩng đầu, thầy dạy sinh trừng cô: “Thời Tây, sao em cứ núp ở dưới mãi vậy!”

“……”

Cô là học sinh giỏi nha, vì sao mấy thầy cô đều trông coi cô vậy.

Thời Tây nhỏ giọng giải thích: "Thầy, em không núp, em đang suy nghĩ.”

"Em suy nghĩ cái gì em nói xem, còn có thể suy nghĩ đến bật cười?”

Thời Tây cảm giác là thầy chủ nhiệm và các giáo viên khác đã thương lượng xong với nhau, e sợ sang năm cô không còn là Trạng Nguyên nữa nên sẽ phải nhìn chằm chằm cô.

Thời Tây thức thời: "Thầy, em sai rồi, em sẽ không cười nữa ạ.”

Phía sau truyền đến một tiếng cười khúc khích, thanh âm rất quen thuộc, giống như xem trò vui, mang theo chút hả hê trên nỗi đau của người khác.

Thời Tây quay đầu trừng mắt, Khấu Túy không nằm sấp xuống bàn ngủ, tay cậu nâng cằm nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi cong lên rất lớn.

Giống như đang chê cười cô —— thì ra học sinh giỏi lười học cũng sẽ bị bắt nha.

Thời Tây ảo não trừng cậu một cái, ném trái tim đã xếp xong vào trong cặp.

Cho trái tim cái gì chứ, không cho.

Rồi sau đó ngẩng đầu nháy mắt với thầy giáo, hai tay xếp bằng lên bàn, ngoan ngoãn nghe giảng bài.

Lúc tập thể dục giữa giờ, trong phòng học chỉ còn Thời Tây và Khấu Túy.

Khấu Túy lấy được đặc quyền của thầy chủ nhiệm, có thể ở trong phòng học với Thời Tây.

Thời Tây cúi đầu giải đề, giả vờ như trong phòng học chỉ có một mình cô.

Chưa được một phút, tên xấu tính kia đã ngồi vào vị trí của Phương Diệc Viên, ghế dựa bị kéo phát ra âm thanh cót két.

Một chiếc cốc giữ nhiệt màu cà phê đặt xuống bàn Thời Tây, cà phê thơm nồng tràn ngập xung quanh cô.

Là mùi thơm của hai hộp cà phê cô mang cho Khấu Túy.

Sau đó là quyển sách sửa đề cô tặng cậu, đặt trước mắt cô.

Ngón tay thon dài gõ gõ một đề lớn phía trên.

Giọng cậu đứng đắn, đồng thời còn mang vẻ không nhịn được cười: "Lớp phó thể dục, lớp phó học tập tới hỏi bài cậu.”

Đôi mắt Thời Tây càng lúc càng trừng lớn, chuyển đến trên mặt cậu.

Lại từng chút chuyển đến quyển sách trước mặt.

Đây là sách sửa đề vật lý của cô, cô nhớ rõ rành rành, ngày đó ở hiệu sách cũ, quyển sổ tay vật lý của cô bị người ta mua mất.

Cô còn nhảy ra đuổi theo, không chỉ không lấy lại được, còn bị bốn người kia theo thứ tự là đầu lâu, bím tóc bẩn thỉu, người đàn ông ngậm thuốc lá và người khổng lồ xanh dọa chạy mất.

“Anh trai.” Thời Tây không thể tin được nói.

“Cậu đi cướp hả?”

Khấu Túy nằm lên trên bàn, ngửa đầu nhìn cô: "Đúng vậy. Tớ không đùa với cậu.”

Thời Tây cúi đầu nhìn Khấu Túy, rút sổ ghi chép từ dưới trán cậu ra.

Trên đó có tên cô, còn có ghi chép của cô, Thời Tây xác nhận chính là sổ ghi chép của mình: "Cậu lấy từ đâu ra vậy?"

Khấu Túy nhìn vào ánh mắt khϊếp sợ lại hoang mang của cô, hai tròng mắt đen trắng rõ ràng mở rất to, hai cánh môi trên dưới khẽ nhếch, có thể thấy cô mờ mịt cuộn lưỡi nhỏ lại.

Đầu lưỡi Khấu Túy lướt qua đôi môi đã khô khốc của mình, nói thật: "Mua.”

“…”

Phí lời.

“Thế cậu mua ở đâu?”

Khấu Túy nhớ lại địa điểm mua, vẫn thành thật như cũ: "Mua ở chỗ của một người rất xinh đẹp.”

Thời Tây nhớ người quản lý tiệm sách cũ cũng từng nói người mua kia rất đẹp trai, nghĩ như vậy, việc Khấu Túy có thể mua lại sổ ghi chép của cô, là một chuyện rất có duyên phận.

Sự vui vẻ của Thời Tây viết hết lên mặt, cười đến mức cơ mặt căng cứng: "Coco, cậu biết điều này nói lên gì không?"

“Cái gì?”

Khấu Túy phối hợp cười hỏi: "Nói rõ chúng ta có duyên phận?”

Là cực kì có duyên phận.

Bất quá Thời Tây không muốn thừa nhận, sợ bầu không khí trở nên kỳ lạ.

Rất do dự, muốn thử chọc thủng tâm tư nhỏ bé nhưng lại sợ chọc thủng rồi cậu sẽ không bao giờ trêu chọc cô nữa, còn trốn tránh cô gì đó.

Thời Tây cười nói: "Không phải đâu.”

Khấu Túy nhướng mày.

Thời Tây mở sổ ghi chép ra, đưa một tờ đề trắc nghiệm lớn bao gồm kiến thức trọng điểm của nhiều chương cho cậu làm: “Điều này chứng tỏ dưới sự dạy dỗ của tớ, cậu nhất định sẽ thi đậu đại học.”

“…”

“Nào, đề này.” Thời Tây lấy tờ giấy trắng ra, hưng phấn nói: "Tớ giảng cho cậu một lần sau đó cậu nói lại cho tớ một lần.”

Giọng Thời Tây rất mềm mại, từ nhỏ, giọng của cô đã là kiểu giọng này, mềm mại như một miếng kẹo dẻo.

Lúc giảng bài, thỉnh thoảng sẽ lặp lại một câu hai lần, coi cậu như bạn nhỏ ba tuổi dỗ dành.

Kiến thức trọng tâm cùng với chỗ ra đề từng cái đều liệt kê ra giấy, chữ viết khéo léo xinh đẹp rõ ràng, mỗi một cái đều tỉ mỉ giảng cho cậu nghe, còn muốn cậu học thuộc lòng lặp lại một lần.

Khấu Túy chăm chú lắng nghe, thật sự không nhịn được trêu cô: "Cô giáo Thời Tây, bước này em nghe không hiểu.”

Thời Tây nghiêm túc: ‘Bước nào?”

Khấu Túy đưa tay chỉ vào hàng thứ năm của đề thi: "Bước này.”

Đồng thời, Thời Tây cũng đưa tay chỉ: "Bước này sao?”

Thời gian bỗng nhiên dừng lại.

Hai người cùng chỉ vào một nơi.

Đầu ngón trỏ của Thời Tây vừa vặn đè trên ngón trỏ của Khấu Túy.

Giống như bị điện giật, có dòng điện tê tê truyền vào ngón tay Thời Tây, nhanh chóng truyền tới trên mặt.

Động tác chỉ diễn ra trong tích tắc, Thời Tây vừa chạm vào đã rời đi, tuy nhiên mặt cô cũng đã nóng bừng lên.

Khấu Túy cũng bị giật mình trong chốc lát, sau khi Thời Tây rút ngón tay về, ngón trỏ của cậu liền nhẹ nhàng cuộn tròn.

Viền tai không dễ nhận ra đỏ lên.

Bầu không khí mập mờ hoảng hốt chỉ trong nháy mắt, không biết ai phá vỡ sự xấu hổ nhỏ này trước, tiếp tục giảng đề.

Khấu Túy ghé vào trên bàn, mu bàn tay che lỗ tai phiếm hồng lại, nghiêng đầu nhìn cô, rất nghiêm túc lắng nghe.

Thời Tây mất tự nhiên cũng không kéo dài lâu, sau khi Khấu Túy nhiều lần hỏi cô cùng một vấn đề, bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp.

Thời Tây nặng nề gọi cậu: "Coco.”

Khấu Túy nhướng mày nhìn cô, cuối cùng cậu chịu không nổi nickname nữ tính Coco này, im lặng một lúc.

Chậm rãi mở miệng: “Thỉ.”

“……”

Thật khó nghe.

Thời Tây đề nghị: "Coco, cậu có thể gọi tớ là Tây Tây.”

Khấu Túy: "Thỉ.”

Thời Tây tức giận đánh cái “ bốp” vào đầu cậu: "Khó nghe quá!”

Khấu Túy bị đánh cũng không trốn, ngược lại vui vẻ cười: "Tớ cảm thấy rất dễ nghe nha.”

Thời Tây mím môi, sáng suốt đổi cách xưng hô: "Anh trai.”

Khấu Túy hài lòng: "Ừ, bé xinh đẹp.”

"Anh trai." Thời Tây không so đo cái nickname Thỉ Thỉ này với cậu, rất nghiêm túc hỏi: "Đầu cậu bị cánh máy bay đập vào sao?"

Khấu Túy: "...?”

“Nếu không sao cậu…" Thời Tây chỉ vào sổ ghi chép nói: “Tại sao, lại bắt đầu nghiêm túc học tập?”

Khấu Túy lười biếng cười: "Tớ còn không phải là vì có thể cùng cậu đi vệ sinh mà cố gắng sao?”

Thời Tây ôm ngực: "Khấu Túy, bây giờ tớ hơi hoảng.”

Khấu Túy: "...?”

“Tớ cảm thấy, cậu đang tính kế tớ một vố lớn.”

Khấu Túy bật cười: "Tớ có thể tính kế cậu cái gì, tính kế tiền của cậu hay là tính kế sắc đẹp của cậu?”

Thời Tây ngẫm nghĩ, đúng thật là không có gì hay để tính kế.

Nhưng mà vẫn không đúng, Thời Tây lặng lẽ ưỡn ngực.

Cô có tiền lại có sắc đẹp, sao lại không đáng tính kế.

Cô còn rất muốn cậu tính kế cô một chút.

Ánh mắt Khấu Túy thoáng nhìn xương sườn đột nhiên thẳng tắp của cô, lại nhìn xuống khuôn mặt trắng nõn trong trẻo của cô, rơi xuống phía dưới mắt trái của cô.

Ánh mắt bỗng nhiên trở nên mập mờ.

Thời Tây ngửa đầu ra sau, tim đập hụt vài nhịp.

Khấu Túy giơ tay đưa dần dần tới gần má trái của cô, một cỗ sóng nhiệt chợt ập đến.

Thời Tây căng thẳng đến nỗi mạch thần kinh trên mặt đều giật lên: “Cậu làm gì đó?”

Khấu Túy nhíu mày, đầu ngón tay tiếp tục đưa về phía gò má cô: "Cướp sắc?”

Tim Thời Tây tắc nghẽn, hơi thở cũng ngừng lại, quạt trong phòng học dừng lại, khuôn mặt cô trở nên rất nóng.

Khi Khấu Túy sắp chạm vào hàng mi dài dán dưới mắt cô ——

“Thời Tây, Khấu Túy.”

Đột nhiên, cửa trước lớp bị người gõ vang: "Hai đứa làm gì vậy, lên văn phòng của tôi.”

“…”

Thời gian thể dục giữa giờ, không hiểu sao Thái Nguyên đột nhiên trở về, còn muốn hai người đi lên văn phòng của thầy ở tầng 3 nói chuyện.

Thái Nguyên rất săn sóc cho phép người què là Thời Tây ngồi trên ghế, còn Khấu Túy thì đứng.

Khấu Túy ở nhà đã bổ sung đủ giấc ngủ, trên mặt không có tí buồn ngủ nào, không còn bộ dáng mắt nhắm mắt mở không tỉnh ngủ mà rất có tinh thần, giống như tinh thần sẵn sàng trước khi đánh giặc.

Đường nét ngũ quan sắc cạnh, nét tuấn tú cũng được thể hiện hết sức rõ ràng.

Thời Tây dẫn đầu phá vỡ sự yên tĩnh: "Thầy, em không yêu sớm.”

Mắt liếc trộm Khấu Túy, cô cáo trạng: "Nhưng Khấu Túy có yêu sớm hay không em cũng không biết.”

“…”

Khấu Túy liếc nhìn cô, khẽ nhếch môi: “Thỉ Thỉ.”

Thái Nguyên cầm một quyển sách đập lên trên bàn làm việc: "Ai hỏi em có yêu sớm đâu, tôi hỏi tiến độ làm một trăm đề! Thời Tây, em nói tôi biết Khấu Túy học được bao nhiêu đề rồi!”

Thời Tây thở phào nhẹ nhõm, mơ hồ nói thật: "Tiến độ đại khái là một phần trăm.”

Thái Nguyên: “......”

Cho nên chính là một đề à.

Khấu Túy đứng thẳng tắp, từ trên xuống dưới nhìn Thời Tây, đưa cho cô một ánh mắt “đồ ranh con cậu giỏi lắm.”

Sau đó, Khấu Túy thành thật nhìn về phía Thái Nguyên: "Thầy ơi, em đã ăn năn hối cải rồi, em sẽ mau chóng hoàn thành.”

Thái Nguyên cho thời hạn: “Mười ngày.”

Khấu Túy tiếp nhận: “Được.”

Lời nói của Thái Nguyên nghe rất thấm thía: "Nếu em đã tự mình hứa với tôi thì tôi hy vọng em có thể làm được."

Nói xong Thái Nguyên chuyển đề tài: "Còn có em, Thời Tây, em không phải thư ký nhỏ của cậu ấy, nếu em lại giúp cậu ấy gian lận, tôi liền..."

Thời Tây cảm thấy thầy chủ nhiệm không có gì uy hϊếp được cô, ngoan ngoãn chớp mắt: "Dạ, thầy nói đi.”

Thái Nguyên tiếp tục nói: "Chờ chân em khỏe lại, tôi sẽ cho em mỗi ngày chạy một ngàn rưỡi.”

Thật độc ác.

Thời Tây nhỏ giọng vì đại nghĩa diệt thân: “Thầy, em không bao giờ giúp cậu ấy gian lận nữa. Nếu không thầy bảo giáo viên hóa sinh cũng cho Khấu Túy một trăm đề nữa đi, đến lúc thi tháng không chừng cậu ấy thi KHTN có thể được một trăm năm mươi điểm.”

Thái Nguyên phất tay bảo hai người đi ra ngoài: "Trước tiên giải quyết một trăm đề này đã.”

Khấu Túy thâm thúy nhìn Thời Tây một cái, xoay người ra khỏi văn phòng.

Sau đó Thời Tây nhảy ra ngoài.

Khoảnh khắc Thời Tây đóng cửa văn phòng của Thái Nguyên liền sợ hãi.

Sợ đến mức không dám nhìn vào mắt Khấu Túy.

Liếc thấy Khấu Túy đứng chờ ở bên cạnh, Thời Tây chống nạng chuẩn bị đi trước một bước.

Bỗng nhiên trên vai cô có thêm một cái đầu, sau đó là giọng nói điệu trầm thấp của Khấu Túy: "Tây Bảo à.”

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai mẫn cảm của cô, xen lẫn với tia điện mong manh trong không khí cùng lướt qua bên tai cô.

Gáy và lỗ tai Thời Tây trong nháy mắt tê dại, sau lưng cứng đờ, giống như cô chỉ cần khẽ cựa quậy thì môi cậu sẽ chạm vào tai cô.

Tim đập rất nhanh, giống như sắp nhảy ra khỏi cơ thể.

Khấu Túy cách cô rất gần, mái tóc ngắn đυ.ng vào má cô, hơi thở chậm rãi mà kéo dài lướt qua: “Phản đồ nhỏ vô tình.”

Sau đó, môi cậu hạ xuống, để sát gáy cô: "Tớ thật sự muốn cắn chết cậu.”

“…”

Rõ ràng là một câu nói tàn nhẫn, Thời Tây cứng ngắc lắng nghe, thế mà lỗ tai và hai gò má cô bỗng nhiên đỏ hồng như nhuộm màu máu đỏ rực.

Thời Tây nhảy trở lại phòng học, nét đỏ ửng như máu trên mặt còn chưa tan hết, giống như bị ửng hồng sau khi chạy một ngàn rưỡi mét.

Phương Diệc Viên thấy mặt Thời Tây đỏ thì kinh ngạc hỏi: "Thời Tây, cậu sốt à?”

Thời Tây hai tay che mặt lắc đầu, lại gật đầu: "Có thể hơi sốt.”

Khấu Túy thật là đáng ghét, sao lại đáng ghét như vậy.

Phương Diệc Viên nhìn cốc giữ nhiệt màu cà phê trên bàn: "Của ai đây? Là của Khấu Túy à?”

Là của Khấu Túy, Thời Tây lấy lại từ trên bàn Phương Diệc Viên đến bên bàn mình, vặn nắp ra nhìn, màu cà phê rất đẹp, mùi cà phê cũng rất thơm.

Cô giống một đứa trẻ vụиɠ ŧяộʍ làm chuyện xấu, Thời Tây kề miệng tới gần cốc nước của cậu, nhấp một ngụm cà phê.

Phương Diệc Viên: "...?”

Cà phê rất thơm, hơi chua, bên trong lại có chút ngọt.

Thời Tây nghiêng đầu nghiêm túc nói với đối phương: "Không có độc.”

“…”

Ở chung hơn nửa tháng, Phương Diệc Viên cũng hiểu đôi chút mạch não của Thời Tây, dù sao cô cứ luôn trả lời lạc đề, hỏi một đường trả lời một nẻo.

Phương Diệc Viên thích buôn chuyện nên chú ý đến từng thay đổi nhỏ: "Sao tớ lại cảm thấy mấy ngày gần đây đều là Khấu Túy tới tìm cậu, không giống lúc mới khai giảng đều là cậu đi tìm cậu ấy.”

Thời Tây không khách khí dùng cốc giữ ấm của Khấu Túy uống cà phê, môi cô men quanh miệng cốc uống từng ngụm.

Nhớ lại tThỉ Thỉnh như cậu đã mang bữa sáng cho cô rồi, là salad hạt ngô và bánh sandwich nóng kể từ buổi sáng hôm sau ngày cô gửi cho cậu bài hát thiếu nhi "Xin lỗi".

Cho nên, Khấu Túy hẳn là vẫn rất để ý, lúc ấy cô không ở cùng cậu.

Thời Tây quay đầu nhìn Khấu Túy, Khấu Túy cũng vừa vặn đang nhìn cô.

Thời Tây hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn bảng đen.

Sau khi Thời Tây uống cà phê xong, cả một ngày đặc biệt có tinh thần, giải đề đến mê mẩn.

Buổi chiều sau khi ép Khấu Túy giải thích rõ ràng hai đề thì cô liền lấy ‘A Song of Ice and Fire’ ra đọc.

Vừa đọc được hai dòng, Phương Diệc Viên đẩy cánh tay cô: "Trùm trường lại tới nữa kìa.”

Đầu đinh của Lâm Gia Hiên hình như ngắn hơn, trông càng phấn chấn hơn, vết sẹo ở khóe mắt hình như cũng rõ ràng hơn, khí thế thoạt nhìn cực kỳ xấu xa.

Thời Tây ngẩng đầu nhìn cậu, chớp ra một ánh mắt “cậu có chuyện gì sao.”

Lâm Gia Hiên không đi vào lớp mà dựa vào cửa, hất cằm hỏi: "Hai tuần nữa chúng tớ có trận bóng rổ, cậu có muốn đến xem không?"

Thời Tây tò mò: "Lớp 12 còn có hoạt động hả?”

“Có chứ, nếu không có hoạt động, chúng tớ sẽ mệt chết.”

Thời Tây thật sự cảm thấy hứng thú với bóng rổ, trước kia cô thích cùng Tần Diễm Kiều tham gia náo nhiệt, hay đi xem bóng rổ của trường.

Trường học còn có một số hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường, cô cũng thích xem, thỉnh thoảng trường học khác có hoạt động cô cũng đều đi.

Thanh xuân tràn đầy sức sống không có chỗ sử dụng nên cái gì cũng thích tham gia.

Nhưng nếu đi xem trùm trường chơi bóng rổ, thì có chút là lạ.

Thời Tây ngượng ngùng nói: "Sợ là không được, chắc tớ không có thời gian.”

Lâm Gia Hiên cười cười, hoàn toàn hiểu được Thời Tây đang lo lắng cái gì: "Tớ là người thay thế bổ sung, không nhất định sẽ được lên sân, mà cũng không bắt buộc cậu đến xem tớ thi đấu, chỉ là bảo cậu đến xem thi đấu để thả lỏng một chút.”

Lâm Gia Hiên không vào lớp Thời Tây, Thời Tây đi đứng cũng không tiện, hơn nữa còn sợ bị các bạn học hiểu lầm nên cứ như vậy nhìn nhau từ xa.

Thời Tây không phản cảm với Lâm Gia Hiên chính là vì Lâm Gia Hiên tiến lùi có chừng mực, sẽ không làm cho cô mất tự nhiên.

Nghe Lâm Gia Hiên nói cậu không nhất định lên sân khấu, Thời Tây thực sự yên tâm: "Được rồi, ngày nào?”

Lâm Gia Hiên đối với việc Thời Tây đổi giọng cũng không chê cười, cười trả lời: "Tuần cuối cùng của tháng chín, bây giờ còn chưa định là ngày nào.”

Trên người Lâm Gia Hiên có một cỗ khí chất tiêu sái, phóng khoáng, sau khi nhận được sự đồng ý của Thời Tây liền vẫy tay tạm biệt cô rồi rời đi.

Sau khi Lâm Gia Hiên đi, Thời Tây nâng cằm nhìn cửa một lát, không biết kỷ niệm ngày thành lập trường Tam Trung là khi nào, cũng muốn góp vui xem hoạt động biểu diễn.

Suy nghĩ một lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt.

Bím tóc nhỏ của cô đột nhiên bị người bàn sau kéo một cái.

Bàn sau của Thời Tây là một nam sinh hướng nội đeo kính, chưa bao giờ túm tóc cô.

Thời Tây quay đầu lại, lần nữa bị dọa sợ nhảy dựng: "Cậu ngồi đây lúc nào vậy?”

Khấu Túy ngồi ở phía sau cô, tay trái gõ cốc giữ nhiệt của cậu, mắt nhắm mắt mở, bộ dạng lười biếng.

Trên mặt cũng không có ý cười, tay cái được cái không gõ lên mặt bàn, miệng nhai kẹo cao su.

“Tớ à.” Khấu Túy đặt cằm lên cốc giữ nhiệt, nhấc mí mắt nhìn cô: “Lúc gã mặt sẹo xuất hiện trước cửa lớp thì tớ đã ngồi ở đây.”

“…”

Thời Tây cảm thấy cảm xúc của Khấu Túy không thích hợp, giống như mình yêu sớm bị cậu bắt gặp ở hiện trường.

"Sao cậu lại nhìn tớ như vậy.” Thời Tây ra tay trước chiếm lợi thế: "Cũng có rất nhiều bạn nữ tới cửa sau tìm cậu, tớ còn thấy có bạn nữ tặng chocolate cho cậu đấy, tớ còn chưa tố cáo với cô Khấu Y Tâm vậy mà vừa rồi cậu còn dọa tớ."

Khấu Túy liếc xéo cô, tốc độ nói chậm rãi, còn không có cảm xúc gì: "Cậu không cảm thấy cậu nói chuyện rất mau hả?”

Thời Tây ngậm miệng, lại không ngậm được: "Cậu ngồi đây làm gì?”

Khấu Túy nhìn chằm chằm bộ dáng ngượng ngùng không được tự nhiên của Thời Tây, nhìn một hồi, cảm giác được sự do dự muốn giải thích lại không dám giải thích của cô, lộ ra chút ý cười: "Cuối tuần này cậu có việc gì không? Khấu Văn tìm cậu học thêm.”

Thời Tây lẩm bẩm: "Có việc rồi, có thể không có thời gian.”

“Việc gì?”

“Thì là có việc.”

Muốn cùng Tần Diễm Kiều và bọn Thai Mặc đi tới bờ biển chơi, lại sợ cậu truy hỏi là có những ai.

Đối mặt với Khấu Túy, cô giống như đối mặt với ba, che giấu không dám nói có bạn nam cùng đi chơi.

“Ồ.” Khấu Túy thổi bong bóng rồi lấy răng nhai vỡ bong bóng, vang lên một tiếng “phốc”.

“Khấu Văn thật thảm, chị Tiểu Tây của nó bây giờ không thích dạy thêm cho nó nữa.”

Thời Tây vội vàng lắc đầu: "Không phải.”

“Hửm?”

Thời Tây chột dạ: "Là muốn cùng bạn học cũ ra bờ biển nướng BBQ.”

Khấu Túy hỏi tiếp: "Có cả nam?”

“Có.”

“Ha.”

“……”

Khấu Túy lấy ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhịp điệu không hiểu sao lại giống nhịp tim của Thời Tây, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh.

Cho đến khi ngón tay gõ bàn của Khấu Túy đột nhiên dừng lại, tim Thời Tây cũng ngừng đập theo.

Khấu Túy nói: "Vậy tớ cùng cậu ra bờ biển.”

Thời Tây: "...?”

Thời Tây thầm nghĩ cô và bạn học trước kia tụ họp, cậu đi theo là tình huống gì đây.

“Có âm mưu.” Thời Tây vươn ngón út chỉ cậu: "Coco, cậu nhất định có âm mưu.”

“Thỉ Thỉ, tớ không có âm mưu.”

“……”

Khấu Túy cười khẽ nói: "Tớ đây không phải là lo lắng cậu yêu sớm sao.”

Khấu Túy cầm cốc giữ nhiệt đứng dậy, đáy cốc chọc vào trán cô, nói đùa: "Tây Bảo lớn lên đẹp như vậy, anh trai lo lắng muốn chết.”

Thời Tây cúi đầu che trán, cảm thấy mình bị cốc giữ nhiệt của cậu chọc ra một dấu tròn.

Suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn cậu: "Anh Coco đẹp trai như vậy, em gái cũng lo lắng muốn chết.”

Khấu Túy nghe được cong môi cười, tâm tình tựa như trong nháy mắt tốt hơn không ít, ngoài cửa sổ hoa mùa hè đều đã nở.

Khấu Túy cười khẽ nói: "Thỉ Thỉ tuyệt nhất.”

Thời Tây: "...”

Chiều thứ bảy về nhà, Thời Tây chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón tiệc BBQ bên bờ biển vào chủ nhật.

Đặt vài loại kem chống nắng vào trong ba lô, hẹn với Tần Diễm Kiều thời gian cùng đi ra biển, lại hỏi Thai Mặc cô cần mua những gì.

Vào buổi tối, cô theo thói quen mở ứng dụng livestream.

Gần hai ngày, Liêu Thần đều không livestream, có vài streamer đang thảo luận liệu có phải Liêu Thần muốn rời khỏi giới livestream hay không.

Cho nên Thời Tây cũng không ôm kỳ vọng vào việc Liêu Thần có thể livestream.

Nhưng thật bất ngờ, cô lại nhìn thấy Liêu Thần đang livestream!

Thời Tây không hiểu sao có chút hưng phấn, nằm dựa trong bồn tắm, đem điện thoại di động phát sóng trực tiếp kết nối với TV phòng tắm, rất nhàn nhã xem livestream.

Liêu Thần vẫn đeo mặt nạ Doraemon, ngồi trên sô pha thoải mái, tư thái lười biếng.

Bình luận phía dưới lóe lên rất nhanh, trên màn hình chung thì đang điên cuồng tặng nhiều món quà lớn.

Bước vào phần đặt câu hỏi, Thời Tây nhìn chằm chằm bình luận, còn chưa thấy rõ đã hỏi vấn đề gì thì Liêu Thần đã chậm rãi phát ra âm thanh trầm thấp như tiếng suối trong: "Tôi đã thấy bảng nhất mới, hỏi làm sao để thả thính Thanh Mai Trúc Mã, để tôi nghĩ xem.”

Thời Tây không rõ bảng nhất là có ý gì, nhưng cơ thể đang nằm trong nháy mắt ngồi thẳng dậy, cầm điều khiển từ xa tăng âm lượng, gắt gao nhìn chằm chằm Liêu Thần.

Màn hình của Liêu Thần lại như bị lag, mặt nạ cúi đầu, hình ảnh dừng lại.

Nhưng trong trang bình luận và tặng quà không hề gián đoạn, trong lúc anh ta livestream âm thanh không bị lag, mơ hồ có thể nghe thấy anh ta kéo dài hô hấp.

Qua hai phút, Liêu Thần ngẩng đầu, cười khẽ nói: "Thanh mai trúc mã coi như là một nửa điểm yếu của tôi.”

Thời Tây còn chưa kịp phản ứng, đã thấy trong bình luận có rất nhiều người đang comment ——

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường sao?”

“Thì ra bạn gái Liêu Thần là thanh mai trúc mã nha?”

“Liêu Thần vậy mà cũng có tử huyệt.”

“Là thanh mai trúc mã." Liêu Thần chậm rãi nói: "Khó phán đoán nhất chính là đối phương có thích mình hay không.”

Thời Tây điên cuồng gật đầu, Liêu Thần nói đúng.

“Nhưng mà cũng không cần thăm dò đối phương có thích bạn hay không.”

Thời Tây không hiểu lắm, vì sao không thử?

Nhất định phải thăm dò nha.

"Trực tiếp thả thính đi." Thanh âm của Liêu Thần giống như không phải rất chắc chắn, làm như là có chút không xác định: "Nếu đối phương thích bạn, trêu chọc xong thì sẽ càng thích, tiến thêm một bước chính là vạch trần rồi yêu đương. Đối phương không thích bạn, thì phải trêu chọc cho đối phương thích bạn.”

“Quan hệ thanh mai trúc mã là không thể gấp được. Đột nhiên tăng tốc, sẽ dễ dàng làm cho cả hai người đều xấu hổ. Cho nên có thể quanh co, trước tiên quét sạch hết chướng ngại xung quanh đối phương.”

Thời Tây cảm thấy đây giống dạy lý thuyết suông, không có tính thực tế.

Muốn bình luận để cho anh ta nêu ví dụ cụ thể, cái cô muốn học chính là thả thính như thế nào, động tác trêu chọc cụ thể.

Liêu Thần như vậy làm cho cô thất vọng quá.

Ngay lúc muốn tắt livestream, cô bỗng nhiên nghe được Liêu Thần chân thành nói: "Đã là thanh mai trúc mã ấy, là đã rất hiểu đối phương rồi, phát ra mị lực khiến đối phương mê muội mà tim đập thình thịch thì không thực tế lắm. Nếu thường xuyên cùng ra cùng vào…"

Liêu Thần dường như không xác định lắm đề nghị: "Tăng cường tiếp xúc thân thể đi, để đối phương vì bạn mà tim đập nhanh hơn.”

Thời Tây nhất thời lên tinh thần, tài liệu thực hành đây rồi!

"Ví dụ như lúc ngồi cùng một chiếc xe thì dựa vào vai đối phương ngủ gật. Khi đến nhà đối phương ăn cơm thì cùng nhau chen chúc trong bếp nấu cơm rửa chén. Cùng nhau xem phim trên ghế sofa, cãi nhau ầm ĩ. Trọng điểm là tiếp xúc tay chân, lỗ tai, eo, hõm đầu gối, gang bàn chân, đều là những nơi nhạy cảm, trong lúc tiếp xúc, sẽ làm cho tim đối phương đập nhanh hơn.”

“Các bạn nhất định phải chú ý chừng mực, nếu không chính là sến sẩm và quấy rầy.”

Nói xong, Liêu Thần cúi đầu cười: "Phạm trù thanh mai trúc mã này, tôi thật sự không am hiểu lắm.”

Có người ở trong bình luận hỏi Liêu Thần: “Có phải Liêu Thần đang theo đuổi Thanh Mai, còn chưa theo đuổi được đúng không?”

“Nhưng Liêu Thần không phải chỉ cần ra tay là theo đuổi được rồi sao?”

“Liêu Thần không theo đuổi được, chúng tôi sẽ thoát fan nha.”

Mặt nạ Liêu Thần dừng lại trước ống kính hai phút.

Một lát sau, anh ta mới cười khẽ nói: "Cũng không phải phương pháp của tôi không được mà thật sự là Thanh Mai của tôi có chút ngốc nghếch.”

Thời Tây: "......”

Vậy vị thanh mai này ngốc nghếch đến mức nào chứ?

Đau lòng Liêu Thần một giây.

Trước khi đi ngủ, Thời Tây ghi lại lời nói của Liêu Thần vào quyển sổ nhỏ.

Nhìn đi nhìn lại ba cái tài liệu thực hành thường thấy này, phát hiện chuyện ở trên xe dựa vào bả vai đối phương ngủ, ngày mai hình như cô sẽ có cơ hội thực hành.

Liêu Thần có câu nói rất có đạo lý, không nên thăm dò, trực tiếp trêu chọc.

Hơn mười giờ sáng hôm sau, Thời Tây gọi dì Lý lái xe đưa cô đi đón Tần Diễm Kiều trước.

Tần Diễm Kiều thấy Thời Tây ngồi ở phía sau, cô cũng muốn ngồi cùng với Thời Tây.

Thời Tây nghiêm túc nói: "Tớ và Khấu Túy có chuyện muốn nói, Tiểu Kiều cậu ngồi phía trước đi.”

Tần Diễm Kiều theo phản xạ nhiều chuyện: "Muốn nói cái gì?”

Thời Tây lấy ra tập đề, nghiêm trang giơ lên: "Giảng đề.”

Lại đến nhà Khấu Túy đón Khấu Túy.

Khấu Túy đứng ở ngoài tiểu khu chờ, cách thật xa đã nhìn thấy bóng dáng cậu, dáng người cao ngất mà to lớn.

Thời Tây biết cậu và Khấu Văn khi còn bé đã tiếp nhận giáo dục rất nghiêm khắc, không chỉ có bồi dưỡng đạo đức văn hóa mà phương diện thân thể đều có chuyên gia đào tạo, rất có khí chất thân sĩ trầm ổn, hơn nữa lúc học trung học đã cùng chú Khấu tham gia một ít hoạt động, tu dưỡng và cách ăn nói cũng rất khéo léo chinh phục người khác.

Thời Tây đối với khí chất mị lực tỏa ra trên người cậu, thật sự không hề có sức đề kháng.

Khấu Túy tựa như lại thức cả đêm, lười biếng ngáp một cái.

Thời Tây mở cửa sổ xe, thò đầu ra gọi cậu: "Xem ra cậu rất buồn ngủ, hay là cậu ở nhà ngủ đi?"

Khấu Túy vòng qua thân xe, mở cửa bước lên: "Không cần.”

Trong lòng Thời Tây có tính toán nhỏ, vì vậy không khuyên cậu nữa.

Khấu Túy cùng Tần Diễm Kiều và dì Lý nói hai câu, khẽ ngáp, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thời Tây lặng lẽ hít sâu, cố ý nghiêng đầu lên hai chỗ ngồi phía trước nói chuyện, mông cũng lặng lẽ dịch về phía cậu.

Sau khi đến gần Khấu Túy, cô liền làm bộ không để ý dựa về phía sau, chuẩn bị tìm thời cơ dựa vào vai cậu giả bộ ngủ.

Thế nhưng Thời Tây vừa dựa người về phía sau, Khấu Túy liền dựa vào cô.

Cậu buồn ngủ ngáp một cái, đầu không nghiêng không lệch, gối lên vai cô.