Chương 3: Tiệm cà phê

“Nhìn đi.” Khấu Văn ở đằng sau Thời Tây sâu kín nói: “Căn này đối với anh ấy không phải là khách sạn thì chính là WC.”

Thời Tây tha thiết nói: “Cái WC này còn rất xa hoa.”

Khấu Văn rất không vui, xoay người trở về phòng tiếp tục nỗ lực làm đề vật lý.

Vừa rồi Thời Tây đẩy cửa phòng Khấu Túy ra còn chưa đóng lại, lại nhảy lò cò đi qua đóng cửa lại giúp cậu.

Khấu Túy trở về một lần, trong phòng giống như nhiều thêm hương vị của cậu. Thời Tây đứng ở cửa không muốn đóng, lại thong thả nhảy vào.

Trên giường không còn phẳng phiu như lúc trước, mép giường có một chỗ bị uốn thành nếp nhăn do bị người ngồi lên. Thời Tây ngẩng đầu nhìn ban công, gạt tàn thuốc trên bàn còn nửa điếu thuốc đã tắt. Đoán là Khấu Túy đã ngồi ở mép giường hút hai hơi thuốc, sau đó lại đi ra ban công hút tiếp.

Thời Tây đi qua vuốt vuốt nếp uốn bên mép giường kia, lại nhảy đến cuối giường kéo thẳng khăn trải giường, cô thấy vừa lòng rồi mới đi ra ngoài.

Cô xoay người lại, tầm mắt dừng trên bộ đề tổng hợp mà cô để lại kia.

Tờ giấy cô để bên trên đã không thấy đâu cả.

Thời Tây xoay người nhìn ngó xung quanh, hoài nghi có phải do khi Khấu Túy lấy quần áo từ trong ngăn tủ ra đã ném lên trên bàn, nên tờ giấy bị gió thổi hoặc bị quần áo quét xuống đất rồi hay không?

Nhưng mà trên bàn, trên kệ sách, trên giường, trên ghế, tất cả những nơi có thể thấy được đều không phát hiện bóng dáng của nó đâu cả.

Thời Tây ngây ngốc chớp mắt một cái, nằm bò xuống mặt đất, nghiêng đầu nhìn về phía gầm giường của Khấu Túy.

“Chị Tiểu Tây.” Khấu Văn đứng ở cửa, nói: “Chị đang làm cái gì vậy?”

Thời Tây nằm trên mặt đất ngước mắt lên cao nhìn Khấu Văn, rõ ràng thấy được trên mặt Khấu Văn hiện lên biểu cảm nghi vấn kiểu: “Chị bị thiểu năng trí tuệ à?”

“Chị….” Thời Tây chỉ vào gầm giường Khấu Túy, nói: “Nhìn xem anh của em có giấu mấy loại tạp chí gì đó dưới giường hay không?”

Khấu Văn hiểu rõ Thời Tây nói đến loại tạp chí gì.

“Có sao?” Khấu Văn nhanh chóng đi vào, cũng bò xuống mặt đất xem: “Để em xem nào.”

Nhưng mà gầm giường Khấu Túy không chỉ không có tạp chí mà ngay cả một lớp tro bụi cũng không có, Khấu Văn thất vọng nói: “Dì Tần dọn dẹp cũng sạch sẽ quá rồi.”

Thời Tây cũng thất vọng, cô vốn dĩ muốn tìm tờ giấy, nhưng tờ giấy của cô cũng không thấy ở đây.

Khấu Văn xoay người nằm trên mặt đất: “Em lại có chút hoài nghi, anh em có khi nào có bạn trai hay không? Chị Tiểu Tây, có phải anh ấy không dám thổ lộ với người trong nhà, cho nên mới không trở về nhà không?”

Thời Tây nghĩ nghĩ, tưởng tượng đến hình ảnh Khấu Túy nắm tay bạn trai dắt về nhà ra mắt, cả người rùng mình một cái, hình ảnh đau đớn kịch liệt như vậy, cô không dám tưởng tượng đến.

“Anh của em hẳn là không có việc gì không dám làm.” Thời Tây cẩn thận cân nhắc khả năng xảy ra của tình huống mà Khấu Văn nói đến, rất nhanh đã có kết luận: “Chắc cũng chỉ là anh của em không muốn gặp em cho nên mới không trở về nhà thôi.”

Khấu Văn vỗ vỗ mông bò dậy, nói: “Sao chị không nói là tháng này chị đến đây nhiều quá, cho nên anh ấy mới không muốn trở về nhà?”

Trong mắt Thời Tây hiện lên một tia mờ mịt không hiểu ra sao, tiếp theo lại giật mình một cái, sau khi hoàn hồn lại lắc đầu: “So sánh mà xem thì chị thấy khả năng anh em có bạn trai sẽ cao hơn đấy.”

Còn một ngày nữa là đến khai giảng, Thời Tây đi cắt tóc.

Mỗi lần trước khi khai giảng, Thời Tây đều phải đi cắt tóc, cắt tóc giống như đã thành một loại nghi thức, cắt tóc xong sẽ giống như học kỳ mới sẽ có khởi đầu mới.

Trước khi đi ra ngoài, Đổng Vi Trúc nhìn chân cô: “Tiểu Tây à, kêu thợ cắt tóc đến nhà cắt cho.”

Thời Tây cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản kích: “Con không phải bà cô 42 tuổi, con là thiếu nữ thanh xuân 18 tuổi, ánh mặt trời bên ngoài mới là nhà của con.”

Hôm đó nhiệt độ bên ngoài là 37 độ, Thời Tây vừa ra khỏi cửa liền hối hận.

Thời Tây trở về nhà kính trồng hoa của mẹ cô, nói: “Mẹ ơi, mẹ kêu dì Lý lái xe đưa con đi thôi.”

Đổng Vi Trúc dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Tây, 18 tuổi hẳn là tuổi thanh xuân chạy vội dưới nắng mặt trời.”

Lúc sau, Thời Tây chống nạng tự mình đi gọi taxi đến tiệm cắt tóc.

Khấu Túy cũng đã có bằng lái, Thời Tây cảm thấy cô cũng nên đi thi lấy một cái.

Nhìn lại chân của mình, Thời Tây sáng suốt từ bỏ ý định đi thi bằng lái.

Ba năm học cấp ba của Thời Tây đều cắt tóc ở cùng một tiệm. Khi cô đi chăm sóc tóc cùng với mẹ thì sẽ đi đến một cửa hàng khác.

Tiệm cắt tóc này là khi vào học năm đầu cấp ba, Khấu Túy đã đưa cô tới đây.

Lúc ấy là bởi vì cô phải dạy Khấu Văn học bù, Khấu Văn nhai kẹo cao su xong bỏ ra tay chơi, làm cả năm đầu ngón tay đều dính đầy kẹo, sau đó Khấu Văn lại chộp lấy mái tóc đuôi ngựa của cô mà nghịch, kết quả ngọn tóc của cô dính đầy kẹo cao su, lúc đó cô không thể không ôm hận mà phải cắt đi hai mươi phân tóc.

Cắt xong thấy cũng tạm được, nên đành nhả mối hận này ra.

“Anh Lỗi.” Thời Tây ngồi trên ghế nhìn Thạch Lỗi ở trong gương, bấm ngón tay cái nói: “Cắt cho em một đoạn dài bằng ngón tay cái này thôi, anh đừng cắt cho em ngắn quá.”

Thạch Lỗi kẹp cây kéo trên đỉnh đầu cô vang lên tiếng răng rắc, nói: “Được.”

Thời Tây bất an, ngửa đầu nói: “Anh Lỗi, anh nhìn vào mắt em mà nói, tuyệt đối chỉ cắt một đoạn dài bằng ngón tay cái thôi.”

Thạch Lỗi đột nhiên cười lớn: “Anh Khấu của em sáng nay tới đây cắt, cũng nói giống như em, bắt anh phải nhìn vào mắt cậu ta mà nói, không cho anh cắt nhiều.”

Trước mắt Thời Tây giống như đột nhiên xuất hiện quần đảo Tahiti, đôi mắt mở to phát sáng: “Trùng hợp như vậy sao? Cậu ấy còn nói cái gì nữa? Anh Lỗi nói lại cho em nghe đi.”

“Để anh nghĩ lại xem.” Thạch Lỗi dùng chân kéo cái ghế cao lại đây, ngồi xuống nói: “Hình như cũng chưa có nói cái gì. Em biết cái giọng điệu của Khấu Túy rồi đó, người bình thường đều không học nổi, nhẹ nhàng bay bổng nói ra một câu mà giống như nói vài câu.”

Thời Tây tán thành: “Đúng vậy, đúng vậy. Cậu ấy có đôi khi chỉ khẽ nhướng mày rồi hỏi một câu: “Hả?”, “Em liền phát ngốc.”

Thạch Lỗi cũng tán thành nói: “Nhưng không sao, giọng điệu đó nghe như người trưởng thành vậy.”

Thạch Lỗi vỗ đùi: “Đúng rồi, Thời Tây, em yêu đương rồi sao?”

Thời Tây bị hỏi trắng ra như vậy, đầu ngón tay ẩn dấu dưới tấm vải che tóc màu lam cũng khẩn trương đến co rụt lại: “Ơ, không có.”

Thạch Lỗi nhớ ra rồi, anh nói: “Anh có hỏi Khấu Túy, sao nghỉ hè rồi mà em không tới đây cắt tóc, Khấu Túy nói…..”

Thạch Lỗi dừng một chút, bắt chước giọng điệu bâng quơ lại đầy ý vị mùi mẫn, cười khẽ nói: “Cô ấy à, có lẽ thiếu nữ 18 tuổi, cũng tới mùa yêu đương rồi!”

Cây kéo trên tay Thạch Lỗi tiếp tục cắt đuôi tóc của Thời Tây nghe răng rắc răng rắc, nói: “Lúc đó anh nghe Khấu Túy nói xong lời này, trong đầu anh liền xuất hiện mấy câu nói mà cậu ta còn chưa nói ra khỏi miệng: “Thời Tây rất bận.”. “Thời Tây đi yêu đương rồi.”, “Thời Tây yêu đương rồi thì không còn muốn cắt tóc nữa.”

Thời Tây nghe xong tâm tình phức tạp, buồn bực nói: “Khấu Túy đây là đang bịa đặt đó. Anh Lỗi, anh cho em mượn điện thoại của anh một chút, em gọi luật sư gửi cho cậu ấy một văn kiện pháp luật.”

Thạch Lỗi cười cười, chép miệng nói: “Cậu ta bây giờ không biết đang bận làm cái gì, hồi sáng cậu ta cắt tóc xong lại để quên cục sạc với tai nghe ở chỗ này, anh gọi điện cho cậu ta tới lấy, nhưng mà không được, nhắn tin trên WeChat cũng không trả lời, có phải cậu ta đổi số điện thoại rồi không?”

Thời Tây quyết định cũng tung tin đồn về Khấu Túy, thuận tiện đưa ra lời Khấu Văn đã nói: “Khấu Văn hoài nghi anh trai cậu ta đang yêu đương, nói có khả năng đối phương lớn lên xấu, cho nên Khấu Túy mới giấu giếm, không dám liên hệ với mọi người.”

“Ồ.” Dường như Thạch Lỗi đã nhớ tới cái gì đó, nói: “Không thể đâu.”

Thạch Lỗi buồn bực nói: “Hồi sáng anh có nghe loáng thoáng cậu ta nói chuyện điện thoại, nói là muốn hẹn hò với hotgirl nào đó, còn muốn đi đến tiệm cà phê mà hotgirl kia mở, để anh tìm thử xem.”

Thạch Lỗi một tay cầm kéo cùng lược, một tay lật tìm điện thoại xem, nói: “Trong vòng bạn bè của anh mấy ngày gần đây đều đang điên cuồng đến cửa tiệm của hotgirl kia chụp hình check in, trên vòng bạn bè của em cũng có đúng không? À, là nơi này.”

Thời Tây thăm dò nhìn vào di động của Thạch Lỗi, ngón tay trượt qua lại trên những bức hình.

Hình ảnh là một cửa hàng trực tuyến mới mở của một hotgirl nổi tiếng nhìn rất nữ tính, vòng bạn bè của cô ấy cũng có rất nhiều lượt theo dõi. Sử dụng cách tiếp thị đói*, người xếp hàng chờ rất nhiều, giống như việc có thể đăng ký được là một điều đáng để khoe khoang. Phía trên còn nói đủ 188 lượt like là có thể hẹn trước không cần xếp hàng.

*Cách tiếp thi đói nghĩa là người bán áp dụng số lượng lớn các chương trình khuyến mãi để quảng cáo, khơi dậy mong muốn mua hàng của khách hàng, sau đó lại đưa ra khuyến cáo mặt hàng sản xuất không kịp, khiến người mua phải chờ đợi, kết quả là mong muốn mua hàng sẽ càng tăng lên, như vậy sẽ thuận lợi cho người bán nâng giá sản phẩm hoặc đặt nền tảng vững chắc cho việc bán hàng loạt sau này.

Thời Tây thò tay xuống dưới tấm vải cắt tóc màu lam lấy điện thoại ra, mở Wechat lên gọi cho một người, khẽ nói: “Anh Lỗi, anh đưa đồ sạc cùng tai nghe của Khấu Túy cho em đi, hai ngày tới em có thể gặp được cậu ấy, để em đưa cho cậu ấy luôn.”

Thời Tây gọi wechat cho Tần Diễm Kiều, Tần Diễm Kiều vừa xuống máy bay.

Thời Tây cắt tóc xong, chạy xe qua, hội họp cùng Tần Diễm Kiều ở cửa tiệm của hotgirl kia.

Tần Diễm Kiều kéo theo vali xách tay, còn chưa đi đến trước mặt Thời Tây đã hô lên với Thời Tây đang chống nạng: “Nhấc váy của cậu lên cho tớ xem chân của cậu nào.”

Thời Tây hôm nay mặc một chiếc váy dài không đối xứng, chân trái nhỏ dài lộ ra bên ngoài, chân phải bó bột thạch cao bị váy dài che khuất.

Nếu không nhấc váy lên, cũng không có âm thanh hô lớn của Tần Diễm Kiều thì đúng là người khác sẽ rất khó nhận ra cô bị què.

Thời Tây chân tàn chí kiên, không vén váy lên.

Chờ Tần Diễm Kiều đến gần, Thời Tây trìu mến nhắc nhở: “Tiểu Kiều, son môi của cậu dính vào dụng cụ niềng răng kìa.”

Tần Diễm Kiều lập tức câm miệng, đầu lưỡi nhích tới nhích lui liếʍ dụng cụ niềng răng trong suốt.

Bên ngoài cửa hàng nổi tiếng xếp một hàng dài người, Tần Diễm Kiều đứng xếp hàng một lát liền chịu không nổi, cầm điện thoại lên lục tìm thông tin trên điện thoại, nói: “Để tớ tìm mối thử xem, nơi này nóng quá đi mất. Tớ vừa lặn lội từ nước ngoài trở về, này đúng là hai miền nam bắc đảo lộn.”

Thời Tây không nghe thấy, chỉ chú ý tới trong đội ngũ xếp hàng ở phía trước, thỉnh thoảng lại có người chỉ về hướng cửa kính trong suốt của cửa hàng. Còn có người giơ điện thoại lên chụp ảnh, thậm chí xoay người tự chụp ảnh chung với người bên trong.

Thời Tây cũng không thể dời tầm mắt mà nhìn người phía trong cửa kính.

Khấu Túy.

Khấu Túy ngồi trên sô pha như không có xương, ấn di động, dường như có hơi mất hồn, cũng giống như thờ ơ với cảnh vật xung quanh.

Có người phục vụ xinh đẹp đi qua nói chuyện cùng với cậu, cậu nhấc mí mắt lên nhìn cô, sau đó há mồm nói với cô ba bốn từ, người phục vụ đỏ mặt rời đi.

Khấu Túy tiếp tục cúi đầu ấn điện thoại, dường như gặp phải vấn đề khó giải quyết, giơ tay nhéo nhéo giữa mày.

Trên bàn cũng chỉ có một ly cà phê cùng một đĩa bánh vòng ngọt.

Không nhìn thấy rõ trên mặt cà phê có đánh bọt sữa hay không, nhưng Thời Tây cảm giác nó giống như một ly cà phê đen.

Thời Tây sờ sờ vào cục sạc cùng tai nghe trong túi xách đeo chéo, hai tay chống nạng, nhảy về phía cậu.

Sau đó, bên cạnh bàn Khấu Túy đột nhiên xuất hiện một nam sinh vóc dáng cao to, điên cuồng vẫy tay về hướng Thời Tây.

Thời Tây trừng lớn đôi mắt, đột nhiên xoay người đưa lưng về phía cậu ta, ném cây nạng vào trong lòng ngực Tần Diễm Kiều, ngồi lên chiếc vali xách tay của Tần Diễm Kiều.

Thời Tây bụm mặt hoảng loạn hỏi: “Tiểu Kiều, cậu nhìn giúp tớ xem, Khấu Túy trong tiệm có phải đang nhìn qua đây hay không?”

“A, Khấu Túy cũng tới đây sao?” Tần Diễm Kiều vui mừng nhìn xung quanh, nói: “Ừ ừ ừ, cậu ấy đang nhìn qua đây.”

Tần Diễm Kiều vừa định hỏi làm sao vậy thì liền nghe được từ trong cửa tiệm truyền đến âm thanh quen thuộc: “Thời Tây! Thời Tây! Thời Tây!”

Tần Diễm Kiều vẻ mặt hiểu rõ, nói: “Thêm một tin tức nữa là lớp phó thể dục của lớp chúng ta đang chạy về phía cậu.”

Lớp phó thể dục chạy tới, một nam sinh có vóc dáng cao ráo chói mắt như ánh mặt trời, khi cười rộ lên có hai lúm đồng tiền dưới mắt thật đáng yêu, cậu ta nói: “Các cậu cũng tới đây chụp ảnh à?”

Thời Tây bụm mặt, trên ngón tay còn dán băng keo cá nhân in hình rất dễ thương, ủy ban thể thao khom lưng nhìn ngón tay Thời Tây, nói: “Thời Tây, tay cậu bị làm sao thế?”

Thật ra ngón tay của Thời Tây đã không sao rồi, chỉ là thấy băng keo cá nhân có in hình rất đáng yêu nên không muốn tháo ra.

Thời Tây sợ lớp phó thể dục chuyện bé xé ra to, liền gỡ băng keo cá nhân ra, giơ ngón trỏ lên, cánh tay duỗi thẳng đến trước mặt cậu ta, nói: “Tay tớ không có bị gì hết.”

Lớp phó thể dục xác thật không nhìn thấy miệng vết thương, nhưng hình như cảm thấy đôi mắt của mình không tốt, liền cúi gần đến ngón trỏ của Thời Tây xem, nói: “Không bị cái gì thì cậu quấn băng keo cá nhân làm gì?”

Thời Tây không muốn nói chuyện miệng vết thương với lớp phó thể dục, ngồi trên vali xách tay của Tần Diễm Kiều, rất tự nhiên mà đung đưa cái chân trái vẫn còn hoàn hảo của mình, nói chuyện phiếm: “Lớp phó thể dục à, cho tớ phỏng vấn chút, vì sao cậu cũng tới nơi đậm mùi thiếu nữ này chụp ảnh thế?”

Thời Tây đang ngồi cho nên chỗ xẻ tà của chiếc váy dài không đối xứng tách ra từ đầu gối, chân trái xinh đẹp lộ ra từ xương bánh chè xuống dưới. Cẳng chân cân xứng, cũng rất trắng, cổ chân cũng rất tinh tế.

Đôi mắt lớp phó thể dục nhìn Thời Tây, nhưng khóe mắt không tự chủ được mà liếc nhìn về phía đùi của Thời Tây, nói: “Là tới chụp hình check in giúp em gái tớ.”

Thời Tây đột nhiên bừng tỉnh, cái lý do giúp em gái chụp hình check in này dùng ở trên người Khấu Túy cũng rất thích hợp.

Thời Tây đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt nhiều thêm hai cái chân thon dài.

Sau đó, váy của cô bị bàn tay của một nam sinh kéo sang một bên. Cứ như vậy, chiếc váy đã che khuất chân trái của cô. Đồng thời còn có mùi nước giặt quần áo thơm thơm từ trên áo sơ mi của cậu ấy nhẹ nhàng bay lại đây.