Chương 5: Ngày khai giảng đi học lại

Thời Tây nhìn chằm chằm ảnh chụp trên giao diện trò chuyện mà phát ngốc, cô có thể cảm giác được thân thể cậu ấy đang rất khó chịu.

Cậu ấy an tĩnh nằm đó, mái tóc mềm mại, có một loại cảm giác kiệt sức, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Một tháng trở lại đây, rốt cuộc Khấu Túy đang bận rộn làm cái gì.

Thời Tây đang muốn phóng to bức hình để nhìn kỹ lại sau lưng cậu ấy thì đột nhiên hình ảnh biến mất. Chỉ còn lại một hàng chữ: “Khổng Siêu” đã thu hồi một tin nhắn.

Thời Tây: “….”

Khổng Siêu: “Tóm lại là sau lưng đàn ông, tớ lại đăng ảnh khỏa thân của người ta, không tốt lắm.”

Thời Tây: “….”

Xem cũng đã xem rồi.

Khổng Siêu: “Cậu với Khấu Túy là thanh mai trúc mã hả?”

Thời Tây nhìn chằm chằm bốn từ ‘thanh mai trúc mã’, thẳng thắn nói: “Cũng không tính là vậy, bọn tớ chưa học chung lớp bao giờ, chỉ là người lớn trong nhà có mối quan hệ tốt với nhau, mỗi năm đều có thể gặp nhau vài lần, làm sao vậy?”

Khổng Siêu như muốn hỏi cô cái gì, lại có hơi do dự, trên màn hình vẫn luôn hiển thị là ‘đối phương đang nhập’.

Thời Tây kêu dì giúp cô làm ly nước ép cà chua với sữa chua, sau khi uống xong mới nhận được tin nhắn của Khổng Siêu.

Khổng Siêu: “Hôm qua, cậu ấy đã nói với tớ vài lời.”

Khổng Siêu: “Chính là….”

Khổng Siêu: “Cậu có bạn trai rồi.”

Khổng Siêu: “Các cậu đã ở bên nhau được ba năm.”

Khổng Siêu: “Là thật hay giả vậy?”

Thời Tây: “….”

Thời Tây: “Ai?”

Khổng Siêu: “Khấu Túy nói tên là Thời Quang.”

Thời Tây: “….”

Thời Quang là….. tên con chó nhà cô.

Ba năm trước cha cô đã mang nó về nuôi.

Lần đầu tiên Khấu Túy nhìn thấy nó, cậu ngồi xổm xuống bên cạnh nó, với năm ngón tay vào bộ lông mềm mại của nó mà vuốt ve, khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười rất sâu: “Chúc mừng cậu nha Thời Tây, nó lớn lên rất giống cậu đó.”

Cái tên Khấu Túy này phải nói như thế nào đây, vừa không đứng đắn, thích tán tỉnh cợt nhả, lại còn hay khiến người ta sôi máu.

Thời Tây hỏi Khổng Siêu: “Khấu Túy còn nói cái gì với cậu nữa không?”

Khổng Siêu: “Cũng chưa nói cái gì, chỉ là kêu tớ giúp cậu ấy cởϊ qυầи áo, rồi giác hơi cho cậu ấy.”

Khổng Siêu: “Cậu ấy chỉ vị trí trên lưng, dạy tớ rút hai cái, nói thật thứ này rất đơn giản.”

Khổng Siêu: “Tám chuyện được hai câu, cậu ấy nói cậu có bạn trai.”

Khổng Siêu: “Sau đó cậu ấy liền ngủ rồi.”

Khổng Siêu: “Sau khi tỉnh ngủ, lại kêu tớ giúp cậu ấy mặc lại quần áo.”

Thời Tây rất muốn hỏi một chút, cánh tay Khấu Túy không thể nâng lên được hay sao? Nhưng mà nghĩ lại, nếu Khấu Túy đã để Khổng Siêu giúp cậu cởϊ áσ thì như thế cũng không kỳ quái.

Thời Tây ngậm ống hút, cuối cùng nhắn đi ba chữ: “Là sự thật.”

Ngày mùng 1 tháng 8, ngày đi khai giảng học lại.

Trường trung học số 28 còn chưa khai giảng, hàng cây xanh rợp bóng sân trường rất yên tĩnh.

Thời Tây mỗi lần gặp phải khung cảnh sân trường yên tĩnh như này, trong lòng đều thấy bất an: “Mẹ, hình như con đến trễ thì phải.”

Đổng Vi Trúc bình tĩnh thong dong: “Thủ khoa đại học đến học lại, các giáo viên lẫn hiệu trưởng suýt chút nữa mang kiệu tám người khiêng đến nghênh đón con đấy, con còn sợ chủ nhiệm lớp sẽ mắng con sao?”

Thời Tây nghĩ cũng phải, phụ họa nói: “Nói đúng, con chính là miếng bánh thơm ngát.”

Thời Tây mặc bộ đồng phục màu xanh lam và trắng mà cô đã mua trước đó, lưng đeo cặp sách, tay chống nạng, đi theo bên cạnh Đổng Vi Trúc, nhảy từng bước, nói: “Mẹ à, con cảm thấy giống như con nhảy ra cơ bụng luôn rồi ấy.”

Đổng Vi Trúc cầm ô che nắng, phong thái thật ưu nhã: “Ý con là bụng con nhỏ ấy hả?”

Trường trung học số 28 ở gần biển, chỉ cách tầm hai kilomet, trong không khí hàm chứa hơi ẩm và mùi vị của nước biển. Thời Tây hít lấy hương vị của biển, cảm khái nói: “Nhà ăn của trường học này chắc là không tồi, khẳng định hải sản rất béo.”

Đổng Vi Trúc liếc xéo cô một cái nói: “Bảo bối à, đừng nghĩ nữa, mẹ sẽ không cho con ở trọ lại trường đâu, chân khỏi rồi cũng không cho con ở trọ lại trường.”

Thời Tây nói thầm: “Mẹ không có lý do chính đáng, con sẽ đi tố cáo với ba.”

Đổng Vi Trúc cười: “Ai nói mẹ không có lý do chính đáng?”

“Vậy lý do là cái gì?”

“Con mà không ở nhà thì…..” Đổng Vi Trúc yêu thương mà đá một cái vào chân què của Thời Tây: “Chẳng phải là mẹ đây sẽ mất đi thú vui tiêu khiển của cuộc đời này hay sao?”

Thú vui lớn nhất trong cuộc đời của quý bà Đổng Vi Trúc chính là bắt nạt cô.

Thời Tây đã phải chịu tổn thương lớn lao, muốn nằm vật ra đất mà ăn vạ.

Đổng Vi Trúc dặn dò: “Vừa hay Khấu Túy học chung một lớp với con, tiểu Tây có việc gì thì tìm cậu ấy. Con ấy à, chính là người cố chấp, ham chơi, dễ xúc động. Khấu Túy là đứa trẻ thông minh, lịch thiệp, thận trọng, trưởng thành hơn con nhiều, cũng ổn trọng hơn, làm việc cũng biết nghĩ trước nghĩ sau, hiểu biết lý lẽ….”

Thời Tây bi thương mà cắt ngang: “Con biết mà.”

Đổng Vi Trúc: “….”

Thời Tây nghiêng đầu nhìn về phía cây hoa trúc đào, mặt lộ vẻ bi ai, nói: “Khấu Túy mới là con ruột của mẹ.”

Thời Tây nhảy đến tòa nhà dạy học ở khu A, nghe thấy giọng nói đầy tình cảm mãnh liệt của giáo viên.

Các giáo viên chủ nhiệm của các lớp học lại đều đang phát biểu động viên trong lễ khai giảng.

Thời Tây được sắp xếp ở lớp 28.

Vốn dĩ lớp 28 ở lầu ba, lầu ba có bốn lớp khoa học tự nhiên học lại, nhưng vì chân cẳng Thời Tây không thuận tiện, cho nên toàn bộ lớp 28 được dời xuống tầng một.

Thời Tây đi theo Đổng Vi Trúc ở hành lang tầng một, chủ nhiệm Địa Trung Hải ra đón cô, nói chuyện rất hòa ái dễ gần: “Bạn học Thời, nếu em có bất kỳ khó khăn gì thì đều có thể đến tìm thầy bất cứ lúc nào. Thầy và ba mẹ em đều có quen biết nhau, em cũng không cần xem thầy như giáo viên chủ nhiệm đâu, cứ xem thầy như một người chú là được. Hoặc là, nếu em không thích ăn cơm ở nhà ăn thì cũng có thể nói với chú, chú sẽ kêu thím của con làm đồ ăn trưa ngon đem đến cho con.”

Thời Tây ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Cảm ơn chú.”

Vừa nói xong liền nghe thấy có lớp truyền ra âm thanh động viên nhiệt tình của giáo viên: “Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của lớp học lại các em, từ hôm nay trở đi, tất cả hãy coi mỗi một ngày đều như đang ở trên chiến trường! Chịu được thì ở lại, không chịu được thì bây giờ hãy đi ra ngoài tìm cha mẹ các em, để bọn họ đưa các em đi!”

Trên mặt thầy chủ nhiệm có hơi xấu hổ, khóe miệng cười cứng đờ: “Lớp học này lại có kiểu khích lệ tinh thần như vậy à, vị giáo viên này…..”

Đổng Vi Trúc nhìn ra biểu tình không được tự nhiên cùng do dự của chủ nhiệm, giải vây nói: “Nghe là biết đó là một vị giáo viên có trách nhiệm.”

Dứt lời, vị giáo viên bên trong đập dụng cụ lau bảng rầm rầm, lời lẽ khí phách, nói: “Tiết tự học sớm bắt đầu từ 6 giờ sáng, tiết tự học muộn kết thúc lúc 10 giờ tối! Một tuần học sáu ngày! Nếu đã vào lớp học lại của Thái Nguyên tôi đây thì hãy khẩn trương cao độ lên!”

Thời Tây trái lương tâm mà phối hợp, nói: “Con rất thích học những giáo viên như vậy, nghe xong giống như được tiêm máu gà hồi sức, rất có động lực để học tập.”

Chủ nhiệm nhẹ nhàng thở ra, nói nốt lời nói vừa rồi: “…… Đó chính là chủ nhiệm lớp của em đó.”

Thời Tây: “...”

Trong phòng học lại truyền đến tiếng dạy bảo: “Các em đều đã trải qua một lần cuộc sống của học sinh cấp ba, giờ thì đừng có nghĩ đến việc hưởng thụ thanh xuân vườn trường gì nữa! Đi học mà nói chuyện riêng hay truyền giấy cho nhau, tan học thì nắm tay yêu đương, đánh nhau ẩu đả, gây sự xích mích, tôi mà bắt được một đứa là sẽ cho thôi học cả đôi!”

Thời Tây nhịn không được cả người run rẩy, tứ chi mất sức.

Cô hơi muốn thôi học.

Đổng Vi Trúc nói có vài lời muốn nói riêng với chủ nhiệm, hai người chuyển qua bên cửa sổ nói nhỏ.

Thời Tây nhảy đến cửa sau của lớp học, nhón một chân lên, nhòm vào bên trong xem.

Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm lớp mới của cô chừng 40 tuổi, hơi đen, huyệt thái dương rất sâu, gò má thì nhô ra, có cái mũi chim ưng, khóe miệng hai bên mím chặt rũ xuống, khuôn mặt dài, tướng mạo thật hung dữ.

Điều hòa trong phòng học đang bật, gió thổi ra thành tiếng ù ù, thầy chủ nhiệm lớp nghiêm mặt quét mắt nhìn qua những học sinh thi rớt đang ngồi ở dưới, Thời Tây chú ý tới hầu hết các học sinh đang nằm úp sấp lên bàn hoặc cúi đầu đều ngẩng đầu nhìn về phía thầy Thái Nguyên, chỉ có một người không ngẩng đầu.

Học sinh kia ngồi ở bàn cuối cùng sát trong tường, không mặc đồng phục thống nhất màu xanh, lại mặc một chiếc áo hoodie màu đen, chỉ riêng bộ đồ này thôi đã thấy lạc loài so với các bạn học khác.

Trừ cái này ra, còn có dáng ngồi không có tinh thần, lưng dựa vào góc vuông 90 độ giao nhau giữa tường và ghế ngồi, bả vai mềm xuống, đôi mắt cũng không có tinh thần, nửa mở nửa khép.

Chính là Khấu Túy.

Thời Tây đứng ở sau cửa sổ, vừa hay có thể nhìn thấy sườn mặt của Khấu Túy.

Khấu Túy cầm lấy bình giữ nhiệt màu cà phê đang để trên bàn, buồn ngủ ngáp một cái, ngửa đầu uống nước.

Có mảnh lá trà nhỏ dính lên trên môi cậu, cậu liếʍ liếʍ môi, cuốn lá trà vào trong khoang miệng, hàm răng nhẹ nhàng nhai lá trà.

Toàn bộ quá trình đều thờ ơ đối với thầy chủ nhiệm lớp.

Thầy chủ nhiệm lớp bẻ ra cây phấn viết, ném về phía đầu Khấu Túy, dường như Khấu Túy đã phát hiện, hơi cúi đầu xuống, né tránh viên phấn.

Sau đó, cậu khẽ cười, ngẩng đầu nhìn chủ nhiệm lớp, nhẹ nhàng nói một câu.

Thời Tây ở ngoài cửa không nghe rõ cậu ấy nói cái gì, chỉ nhìn thấy nam sinh lẫn nữ sinh đều cười quay đầu nhìn về phía cậu, mặt chủ nhiệm lớp thì căng chặt.

Thời Tây dựa vào kinh nghiệm nhiều năm đấu khẩu với Khấu Túy, cô tưởng tượng vừa rồi có thể Khấu Túy ngân giọng nói là: “Thầy à, vừa rồi suýt chút nữa là thầy làm đau em rồi đó.”

Không biết như thế nào mà Thời Tây bị tưởng tượng của mình làm cho đỏ mặt.

Cái tên Khấu Túy này cũng thật không biết xấu hổ mà!

Chủ nhiệm và Đổng Vi Trúc đã nói chuyện xong, gọi thầy chủ nhiệm lớp ra ngoài, giới thiệu Thời Tây và phụ huynh.

Mặt Thời Tây còn hơi hồng hồng, lễ phép nói: “Chào thầy Thái.”

Trước đó Thái Nguyên đã biết có thủ khoa đại học muốn đến lớp của ông học lại, nhưng ông không tươi cười giống như chủ nhiệm kia, mà nhíu mày nhìn Thời Tây.

Thời Tây rất thành thật mặc áo đồng phục học sinh, nhưng không mặc quần đồng phục. Chân cô cũng không tiện mặc quần, hiện giờ cô đang mặc một chiếc váy dài qua đầu gối.

Thái Nguyên đánh giá cách ăn mặc của Thời Tây cùng cậy nạng của Thời Tây, rất bình đẳng nói: “Bạn học Thời Tây, hôm nay em đến muộn.”

Trong đầu Thời Tây vang lên âm thanh ong ong, cảm giác mười tháng sắp tới sẽ rất khó vượt qua. Tựa như bà bầu mang thai mười tháng vừa nôn nghén nghiêm trọng vừa khó sinh.

Thật dày vò.

Thời Tây trộm nhìn mẹ cô, quả nhiên không nhìn thấy trên mặt Đổng phu nhân có chút đau lòng nào, thay vào đó lại là vẻ mặt mỉm cười vui sướиɠ khi người gặp họa, giống như một chút nữa thôi là sẽ phải che miệng cười to.

Thời Tây ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai, nói: “Em xin lỗi thầy, lần sau em không…. Sẽ không có lần sau.”

Thái Nguyên gật gật đầu, tỉ mỉ nhìn Thời Tây vài giây, sau đó nói: “Lớp của tôi không cho phép yêu sớm. Định nghĩa của tôi về yêu sớm không phải là trước 18 tuổi, mà là nội quy trường học, nội quy lớp học, chỉ cần ở trong lớp của tôi thì tuyệt đối không cho phép.”

Thời Tây muốn biến thành con bướm mà bay đi, ngập ngừng tỏ rõ lập trường: “Thưa thầy, em khẳng định không có đối tượng. Chủ yếu là em sợ người khác theo đuổi em.”

Ngoài hành lang đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Chủ nhiệm ho nhẹ nói: “Thầy Thái à, thầy vào giới thiệu với các học sinh của thầy đi.”

Thái Nguyên gật đầu, nói hai câu với Đổng Vi Trúc và chủ nhiệm rồi đi vào lớp, gõ bảng đen thông báo: “Ngừng nói chuyện lại cho tôi, lớp chúng ta có thêm bạn học mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh một chút.”

Thời Tây chống nạng, nhảy từng bước vào lớp, càng nhảy càng gần, đột nhiên không hiểu ra sao mà tim đập càng ngày càng nhanh. Cùng với cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên.

Dưới lớp bỗng nhiên truyền đến một tiếng la: “A, đó chính là thủ khoa đại học năm nay sao?”

Ngay sau đó chính là từng đợt bàn tán xôn xao hết lần này đến lần khác: “Thi đại học đạt thủ khoa vậy mà lại tới đây học lại ư?”

“Đó là thủ khoa đại học sao?”

Còn có một người hưng phấn reo lên: “Anh Khấu, anh thông minh nhất, anh đoán xem vì sao thủ khoa đại học lại đi học lại vậy?”

Toàn bộ học sinh trong lớp đều bàn tán về Thời Tây, Thời Tây không biết Khấu Túy sẽ trả lời vấn đề này như thế nào?

Cô chống nạng, nhảy vào lớp.

Âm thanh xôn xao đột nhiên ngưng bặt, nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Tầm mắt của bốn mươi mấy năm mươi người đều đổ dồn lên trên người Thời Tây.

Loáng thoáng có âm thanh xuýt xoa, có người nhỏ giọng kêu thật xinh đẹp, còn có người than thở chửi tục.

Thời Tây không tự chủ được liền đỏ mặt, mặt đỏ như quả táo đỏ, đầu rũ xuống thấp nhất có thể, nói: “Chào các bạn, tớ tên là Thời Tây.”

Thời Tây nói xong liền hơi ngẩng đầu, khóe mắt liếc về phía Khấu Túy.

Chỉ khẽ liếc qua, cũng không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Khấu Túy, chỉ thấy lờ mờ giống như động tác ném đồ vật lên bàn học.

Trong lớp vô cùng yên tĩnh, Thời Tây do dự không biết cô có nên vứt bỏ cây nạng của mình giống như một chiến sĩ hay không?

Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng vỗ tay ầm ầm như sấm của cả lớp.

Có người huýt sáo, có người ồn ào, dường như bầu không khí âm trầm vừa rồi đều là giả.

Thái Nguyên mắng: “Được rồi, được rồi, các cô các cậu lúc này có nhiều sức lực thật đấy. Bạn học Thời Tây ngồi đi, ngồi ở phía trước bục giảng này đi.”

Thời Tây đỏ mặt nhảy qua, nhịn không được mà lén xem xét phản ứng của Khấu Túy.

Cô có cảm giác, Khấu Túy rất có thể sẽ ngân giọng nói: “Tiểu Tây lớn thật rồi, trước kia lần đầu có kinh nguyệt cũng nói với anh trai, hiện giờ chuyện lớn như vậy mà chẳng thèm nói với anh trai một câu.”

Hoặc là, cậu ấy sẽ cười như không cười, nói: “Bé Thời Tây, đầu cậu bị cánh máy bay đập vào à?”

Không biết cậu ấy sẽ nói cái gì nhỉ?

Thời Tây dừng lại, quay đầu nhỏ giọng xin xỏ: “Thầy ơi, hay là cho em ngồi bàn cuối cùng đi, nếu không lúc em đi qua đi lại sẽ ảnh hưởng đến các bạn học khác.”

Mặt Thái Nguyên không cảm xúc nói: “Trong giờ học còn cho phép em đi qua đi lại như nhà mình sao? Em cứ ngồi bàn đầu đi, vừa hay em cũng lùn nữa.”