Chương 9

Nhưng Thẩm Thời Hi không phải là một nhân vật, anh là một người sống sờ sờ, có suy nghĩ và ý tưởng của riêng mình.

Anh cũng không muốn như trong cốt truyện gốc, đi quấy rối nhân vật công chính, phá hoại mối quan hệ của họ.

Vì vậy trước đây anh hơi phản đối việc gặp nhân vật công chính, luôn lo lắng rằng khi gặp đối phương, anh sẽ vì không thể kháng cự mà dưới sự ảnh hưởng của ý chí thế giới, làm ra một số hành động ngu ngốc hoặc bị buộc phải có một số cảm xúc không nên có.

Dù sao anh cũng đã có thể xuyên sách, còn có gì là không thể xảy ra chứ?

Nhưng may mắn thay, thế giới này không có sự kiện phi tự nhiên nào xảy ra, mọi thứ đều rất bình thường.

Sau khi gặp Trình Chu Sách, anh vẫn là chính mình.

Đối phương không thể tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đối với anh.

Trình Chu Sách cụp mắt, đầu óc tràn ngập hình ảnh những đường nét màu đỏ trên nền da trắng như tuyết.

Chiếc áo sơ mi mỏng manh màu trắng che đi quá nhanh, càng không thấy rõ, càng khiến lòng cậu nôn nao, muốn biết đó là hình vẽ gì.

Có lẽ dù biết đó là hình gì, cậu cũng không dễ dàng hài lòng.

Con người ai cũng có bản tính xấu, mỗi người đều tham lam.

Nhưng điểm khác biệt giữa mỗi người là liệu họ có để mặc cho lòng tham của mình, và liệu họ có hành động theo xu hướng tham lam đó hay không.

Không cần phải nghi ngờ, Trình Chu Sách sẽ làm vậy.

Nhìn người bước vào, Trình Chu Sách giấu đi sự xâm lược trong đôi mắt mình.

Cậu cúi đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Chào anh."

Thẩm Thời Hi đặt quần áo lên bàn của Thẩm Thời Mộc, vừa ngồi xuống vừa có hơi ngạc nhiên nhìn Trình Chu Sách.

Nam sinh có thân hình cao lớn, ước chừng khoảng một mét chín.

Vai rộng eo thon, đôi chân dài miên man.

Chỉ cần mặc chiếc áo phông đen đơn giản cũng có thể thấy được thân hình cao ráo và dũng mãnh, ngay cả khi đứng cạnh Thẩm Thời Mộc không hề mảnh mai, cũng trở nên càng thêm vững chãi.

Chỉ với hình thể của chính cậu đã mang lại cảm giác bức bách tự nhiên.

Tóc của đối phương dường như đã cắt ngắn đi một chút, khuôn mặt không hề bị che khuất.

Lông mày và đôi mắt đen nhánh, ngũ quan sâu sắc, đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và mạnh mẽ, như một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Thẩm Thời Hi biết rằng, người như vậy không dễ tiếp xúc.

Bản tính ngang bướng và khó bảo hiện rõ trong đáy mắt, không hề che giấu.

Sau này cậu sẽ xử lý “Thẩm Thời Hi” rất thê thảm, chỉ cần nghĩ cũng biết tính cách không thể nào dịu dàng được.

Nhưng bây giờ, đối phương lại ngoan ngoãn gọi anh là gì?

Nghĩ như vậy, Thẩm Thời Hi không tự chủ được kéo dài giọng nói, thấp giọng lặp lại: "Anh?"

Trình Chu Sách chỉ nhìn thẳng vào anh: "Gọi như vậy có sai không ạ?"

Thẩm Thời Hi dựa vào bàn, tay chơi đùa với chiếc quạt nhỏ mà Thẩm Thời Mộc vừa đưa cho, bất chợt cười.

Dù sao cũng là người sẽ ở bên cạnh em trai mình.

"Không sai, cứ gọi như vậy đi."

Thẩm Thời Mộc ở bên cạnh thực sự muốn phản bác, vào lúc Trình Chu Sách tự nhiên gọi "anh", cậu ta đã muốn nói, này người anh em, cậu thật sự rất không khách sáo.

Chẳng bao lâu, hai nam sinh khác trong ký túc xá cũng đã đến.

Nam sinh có thân hình nhỏ nhắn tên là Phương Cẩm, còn người trắng trẻo mập mạp kia tên là Nguyễn Sâm.

Giữa những thiếu niên luôn dễ dàng kết bạn với nhau, huống chi Thẩm Thời Mộc vốn là người hòa đồng.

Còn Thẩm Thời Hi vẫn ở lại đây, là vì trước đó đã hẹn với Thẩm Thời Mộc, chờ cậu ta dọn dẹp xong sẽ cùng đi ăn tối.

Nhìn nhóm nam sinh trong ký túc xá, Thẩm Thời Hi cười nói: "Lát nữa bọn em dọn dẹp xong, anh mời các em đi ăn nhé."

Tất cả đều là những cậu bé tính tình phóng khoáng, nghe thấy lời này cũng không e ngại, cười to nói: "Cảm ơn anh Thời Hi!"

Sau đó bị Thẩm Thời Mộc cười đẩy nhẹ một cái: "Đây là anh trai tôi đấy!"

Ba người nhanh chóng náo nhiệt thành một nhóm, chỉ có Trình Chu Sách đứng lạnh lùng một bên, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại của Trình Chu Sách reo lên, cậu cầm điện thoại bước ra ngoài.

Vừa kết nối, người nam sinh bên kia đã mở lời trước: “Chu Sách, cậu đang ở đâu thế?"

"Trường học?"

Giọng nói bên kia có chút ngạc nhiên: "Trường học? Sao cậu còn ở trường? Cậu vốn không ở ký xá mà?"

Trình Chu Sách nhướng mày: "Ai nói tôi không ở ký túc nữa?"

Tạ Tri Dật im lặng một lúc: "Cậu đó, căn nhà ngoài trường cậu không phải đã mua xong rồi sao?"

"Không ra ngoài nữa, tôi ở ký túc thôi."

"Tại sao?"

"Tôi vừa xem qua quy định của trường, sinh viên năm nhất không được phép ở ngoài trường."

Tạ Tri Dật không thể tin được: "Cậu sẽ nghe lời như vậy sao?" Nói xong cậu ta cũng không đợi Trình Chu Sách trả lời, "Thôi được, không quản cậu nữa, vậy cậu đã dọn dẹp xong chưa, ra ngoài ăn cơm?"

"Tôi có việc, cậu tự đi ăn đi."

"Cậu có việc gì? ? ?"

Trình Chu Sách đang chuẩn bị nói gì đó, quay người lại đã thấy Thẩm Thời Hi đẩy cửa bước ra.

"Không nói nữa, tôi cúp máy trước."

Chưa kịp chờ câu trả lời từ phía bên kia, Trình Chu Sách đã tắt điện thoại.