Chương 3.4: Không có gì, chẳng qua chỉ là tới bắt một tên trộm thôi

Nhân viên trang điểm này cũng đã lăn lê bò toài trong giới giải trí rất nhiều năm, cũng đã thấy không ít các vẻ ngoài muôn hình vạn trạng nhưng được xuất sắc như Cố Tê Trì thì quả thật là rất hiếm thấy.

Làn da cậu rất đẹp, dù có mở to con mắt cũng chẳng thể nhìn thấy lỗ chân lông, ấn đường cũng không có màu đen, cả người lộ ra sự khỏe mạnh, hồng hào.

Ngoại trừ mấy vết đốm nhỏ màu đỏ trên người thì cơ hồ không tìm ra được tật xấu gì.

“Da cậu thật tốt, cũng không cần lót nền, kem nền chắc cũng chẳng trắng bằng cậu đâu.”

Nhân viên trang điểm chọn lựa hồi lâu, có hơi buồn rầu.

Cố Tê Trì ngại ngùng cười trừ, thật xin lỗi nha.

“Nếu không thì dùng kem nền để hạ tông da xuống đen hơn cũng được, cho có khí khái của nam tử.”

Nhân viên trang điểm nghe vậy liền vội vàng lắc đầu, rất không đồng tình: “Giai đoạn đầu Thẩm khanh Diệp chính là một thiếu niên hào hoa tự mãn, lớn lên trong kim tôn ngọc quý, chắc chắn phải có da mềm thịt mịn, không thể có làn da ngăm đen được đâu.”

“Hay là sửa lông mày một xíu nhé, bầu mắt cậu cao, hốc mắt sâu, lông mi cũng dài, cũng không nhất thiết phải trang điểm đâu.”

Chờ sau khi Cố Tê Trì có trang điểm cũng như không bước ra từ phòng thử đồ, người của toàn phim trường đều đi không nổi nữa.

Ngay cả Lâm Song Ý đã quen nhìn mỹ nhân cũng không nhịn được mà hít sâu một hơi.

Vô cùng……vô cùng thích hợp.

Dường như nhân vật Thẩm Khanh Diệp sinh ra là để dành riêng cho cậu diễn vậy.

Hôm nay Cố Tê Trì mặc một cái áo sơ mi lụa màu đen ,cả người uể oải, không có tinh thần.

Nhưng sau khi thay quần áo của Thẩm Khanh Diệp thì giống như đổi luôn cả người vậy.

Tóc đuôi ngựa được cột cao bằng một dải lụa màu đỏ tạo nên sự thống nhất màu sắc cùng với bộ tọa kỵ màu đỏ sậm, giày da màu đen bọc lấy đôi chân dài mảnh khảnh của cậu càng khiến chân cậu dài thêm.

Đôi mắt đào hoa cong lên, ngậm ý cười, đôi mày sắc như kiếm, hơi thở công tử cổ xưa dần dần xuất hiện.

Lâm Song Ý: “Không tồi, có như thế mà chụp.”

Dường như cậu trời sinh là để ăn chén cơm này, biểu cảm trên màn ảnh rất tốt, không bao lâu đã chụp xong ảnh tạo hình nhân vật.

Cố Tê Trì đổi lại quần áo, ngón tay xách áo sơ mi đen mặc lại lên người, định đứng dậy rời đi thì bị Lâm Song Ý gọi lại.

Lâm Song Ý: “Hôm nay có bữa tiệc với các nhà đầu tư, dù sao cậu cũng không có việc gì, không bằng cùng tôi đến đó đi, để cho nhà đầu tư biết mặt.”

Thế là Cố Tê Trì đành phải dừng lại, lên xe cùng hắn.

Trong xe lặng yên không một tiếng động, chỉ có Lâm Song Ý vẫn đang mân mê cái điện thoại trên tay.

Lâm Song Ý: bạc Úc, anh không đến nhìn một chút sao, tôi nói cho anh biết nhá chỉ dựa vào khuôn này của cậu ta thì chắc chắn 《 Hạnh Thiên Thanh 》nhất định sẽ đại bạo.

Ánh đèn mông lung trong văn phòng chiếu lên sườn mặt góc cạnh của Bạc Úc, không chiếu rõ biểu tình trên khuôn mặt hắn.

Dường như hắn đã rất lâu rồi không có động đậy, chỉ chăm chăm xem tới xem lui ảnh chụp mà Lâm Song Ý gửi cho hắn như hiến vật quý.

“Cố Tê Trì -------“

Hắn thấp giọng ngâm nga cái tên này, ánh mắt mờ mịt, ý vị không rõ.

Gần đây khuôn mặt này luôn xuất hiện trong những giấc mơ của hắn, hơn nữa dựa vào tư liệu bạch Hành đưa tới, hắn chắc chắn không có nhận sai người.

Cố Tê Trì, chính là người đêm hôm đó.

-

Cửa của phòng riêng mở ra, hơi lạnh của điều hòa lập tức ập vào trước mặt.

Cố Tê Trì có hơi không thích ứng kịp, cậu hơi rụt cổ xuống.

Bên cạnh truyền đến âm thanh kinh hỷ xen lẫn chút trêu chọc của Lâm Song Ý: “Bạc Úc, không phải anh không muốn tới đây sao, cuối cùng nghĩ kiểu gì mà vẫn tới đây thế?”

Ánh mắt Bạc Úc xẹt qua từng tấc da thịt trên người Cố Tê Trì, dừng lại trên áo sơ mi đen trên người cậu rất lâu rồi mới dịch lại lên khuôn mặt cậu.

Cảm giác như bị dã thú nhìn thẳng cũng không dễ chịu chút nào, da đầu tê dại của Cố Tê Trì chợt có cảm giác hơi run rẩy.

Cố Tê Trì nhấc mi, ngảng đầu.

Chạm tầm mắt, bốn con mắt nhìn nhau.

Cậu nhìn Bạc Úc cười như không cười đang cong cong khóe môi, ý vị không rõ nói: “Không có gì, chẳng qua chỉ là tới bắt một tên trộm thôi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bạc Úc: Rất iu lão bà, tới bắt lão bà.

Editor: Trộm trinh à J?