Chương 4.2: Cậu đã có kim chủ chưa?

Bên ngoài mưa to liên miên, mà trong phòng, nếu cẩn thận nghe thì cũng chỉ nghe được âm thanh vang vọng của mạch đập nhảy lên trong đêm tối.

Cố Tê Trì bị hắn ép đến nỗi liên tục bại lui, âm thanh cũng bị thay đổi, chỉ luôn luôn kêu hắn tắt đèn.

Nên hình dung Cố Tê Trì lúc ấy như thế nào nhỉ, dường như đóa hoa tuyệt mỹ nhất trong đêm sâu đã chạy tới, tạo nên những đóa mai đỏ trên làn tuyết trắng muốt, sức sống bừng bừng, câu hồn đoạt phách.

Không hiểu vì sao bỗng dưng Bạc Úc lại cảm thấy khát nước.

Hắn điều khiển khiến hắn bình tĩnh lại một chút, Bạc Úc buông đũa, đứng dậy ra ngoài hành lang.

Bộ dáng này của Cố Tê Trì không chỉ rơi vào đáy mắt của Bạc Úc mà còn rơi xuống đáy mắt của những kẻ khác nữa.

Vương Phú là người trung gian phụ trách làm cầu nối giữa đoàn làm phim《 Hạnh Thiên Thanh 》với phía nhà đầu tư, Bạc Úc cũng không hay hỏi đến sự việc liên quan tới giới giải trí, chỉ giao cho các cấp dưới phụ trách.

Nhưng đối với Vương Phú mà nói hành động không hỏi tới của Bạc Úc chính là một mối lợi cho hắn thừa cơ trục vớt.

Nhân vật Thẩm Khanh Diệp này ban đầu là chuẩn bị cho tình nhân nhỏ hắn đang nuôi, sự việc vốn dĩ đã là ván đã đóng thành thuyền nay tự dưng lại bị người khác xáo trộn.

Hai ngày nay tình nhân nhỏ đã khóc trên giường của hắn rất lâu, khóc lóc đòi hắn trả lại tài nguyên, khóc đến nỗi Vương Phú nổi giận đùng đùng nhưng lại chẳng có cách nào cả, Lâm Song ý đã trực tiếp bỏ qua hắn, đi tìm Bạc Úc, chỉ định rõ người.

*Nghi vấn Tần Hiểu Sam đã nhắc trong chương trước chính là tiểu tình nhân của Vương Phú.

Vương Phú nếu vẫn còn muốn làm trong cái chức này thì vẫn nên thành thành thật thật kẹp chặt đuôi lại làm người.

Nhưng hôm nay không hiểu vì sao trong lòng Vương Phú lại có chút ngứa, như là bị người ta bắt mất, tâm phiền ý muộn.

Hắn ngồi cách Cố Tê Trì không xa, ánh sáng bị cắt chiếu loang lổ trên gương mặt của Cố Tê Trì.

Vương Phú lại uống hai ly rượu, chất cồn vào người khiến cho đại não Vương Phú không còn tỉnh táo, hơi nóng bốc lên khiến sắc tâm của hắn bị câu ra mất.

Thừa dịp Bạc Úc và Lâm Song Ý không có mặt, Vương Phú vội nắm bắt thời cơ, cầm lấy một ly rượu không tiếng động tiếp cận Cố Tê Trì.

Cố Tê Trì vẫn hồn nhiên không phát hiện, lúc cậu ăn cơm thường hay chăm chú, cậu múc một bát canh màu trắng ngà, hé cái miệng nhỏ xinh ra uống.

Bỗng dưng một cái bóng màu đen rơi xuống, một mùi vị tạp nham tanh tưởi giữa thuốc lá và rượu khó có thể miêu tả xộc đến, mày Cố Tê Trì tự dưng nhảy dựng lên, cái muỗng bằng sứ rơi vào giữa bát phát ra âm thanh đầy thanh thúy.

Yết hầu cậu bỗng co chặt, cảm giác không khỏe ở dạ dày truyền lên từng tế bào thần kinh.

Cảm giác đau đớn bị xem nhẹ đang lan ra khắp cơ thể, Cố Tê Trì dùng tay che bụng, lạnh mặt nhìn người đàn ông trước mặt.

Vương Phú vẫn đang tới gần, hắn dựa lên cái ghế của Lâm Song Ý, ngữa những ngón tay vẫn còn đang kẹp một ly đồ uống khua khoắng gần tường, say khướt.

“Cậu đã có kim chủ chưa?”