Chương 18: Bịt mắt bắt dê​

“Hoàng Anh” Cô hét lên.

Sao Mai bật dậy.

Cô đang nằm mơ sao?

Sao Mai mơ thấy cậu ta bị Long Kim bắt đi và cứa vào cổ từng đường máu.

Mồ hôi ướt đẫm cả áo. Cô sợ lắm nếu Hoàng Anh phải chết. Rất sợ.

“Gì mà kêu tôi dữ vậy?”

Là Hoàng Anh.

Tại sao anh ta lại ở đây.

Sao Mai nhớ rằng mình đang nói chuyện với Long Kim cơ mà.

Cô nhìn chung quanh.

Không phải phòng của cô.

“Tôi…tôi…đang ở đâu?” Cô lắp bắp nói.

Hoàng Anh nhìn cô mỉm cười. Cô chưa bao giờ thấy anh cười như thế.

“Nhà tôi và tất nhiên là phòng tôi”

Sao Mai nhìn xuống người mình.

OH MY CHÚA!

Cô đang mặc quần áo của ai thế này.

Nhìn bộ dạng của Sao Mai bất giác Hoàng Anh cười thành tiếng: “Ha…Ha…ha…Cô nhìn gì thế?”

Thấy hơi kì cục. Sao Mai đỏ mặt hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”

Hoàng Anh đến gần cô.

Ngồi lên giường.

Theo phản xạ tự nhiên cô co người vào trong chăn.

Và theo phản xạ tự nhiên Hoàng Anh cũng choàng tay qua người Sao Mai.

Cô run bắn lên.

Cái tên này định làm gì chứ?

“Bụp”

“Ơ”

Sao Mai bị đơ như đá vậy.

“Khi nãy cô ngủ hỗn quá nên tôi phải buộc cái này vào người cô đấy”

Khi nãy?

Con khỉ gì thế này?

Sao Mai đẩy Hoàng Anh ra sau đó lạnh nhạt nói: “Đó là việc của tôi”

Hoàng Anh “à” một tiếng rất nhẹ rồi đi ra phía cửa sổ. Vươn vai.

Trông anh ta thật đẹp trai.

Nhưng mà sao mình lại có mặt ở đây nhỉ.

Cô chưa kịp hỏi thì Hoàng Anh đã lên tiếng: “Sáng nay cô ngất ở nhà Hương Ly nên thầy Kim bảo tôi đưa cô về”

Sao Mai định hình lại từng chữ Hoàng Anh đang phát ra.

Thầy Kim?

Là Long Kim.

Nhưng sao mình lại bị ngất nhỉ?

“Thế sao không đưa tôi về nhà?”

Hoàng Anh với tay lấy tách cà phê đang toả hương nghi ngút uống một ngụm rồi nói: “Không biết”

“Hả?”

“Tôi đâu biết nhà cô”

Nhưng mẹ anh ta biết mà .

Sao Mai nhanh chóng nhảy xuống giường.

Trời cũng đã về chiều. Hoàng hôn rất đẹp nhưng cô thấy hơi tức.

Mặc bộ quần áo rộng thùng thình trên người. Cô hơi nghi ngờ.

“Này, nhưng mà…cái …bộ…”

Hoàng Anh nheo mắt nhìn cô: “Tôi chơi bịt mắt bắt dê đấy”

Anh ta đang nói gì thế?

Không lẽ…

Cô ôm lấy ngực và nhìn Hoàng Anh: “Là…sao?”

Hoàng Anh dốc cạn tách cà phê rồi nói: “Thì tôi thay quần áo cho cô đấy. Không hiểu à?”

Sao Mai trố mắt nhìn anh ta như muốn nói “Sao anh dám chứ?”. Nhưng cô không thể thốt ra lời nào.

“Sao? Tôi bịt mắt nên chưa nhìn thấy gì đâu?”

Sao Mai thở “phù” nhưng còn cái tay thì sao? Phải hành động thế nào mới cởϊ áσ, cởϊ qυầи được chứ?

“Nhưng mà da cô cũng mịn đấy” Hoàng Anh sờ mũi rồi đi ra ngoài.

Gì?

Cái gì?

Sao Mai “nghẹn ngào” không nói nên lời.