Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cậu Là Ai?

Chương 24: Mơ hay ảo​

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thân người cô nhẹ bẫng. Sao Mai đang được nâng lên.

Cô nhìn lên khuôn mặt điển trai của anh ta.

Là Long Kim…

Gì đây? Đáng lẽ ra cô phải giãy giụa đến mức cùng cực chứ nhỉ?

Nhưng không hề. Cô nằm gọn lỏn trong vòng tay rộng lớn của Long Kim.

Thật ấm áp!

Tim cô đang đả đảo trong l*иg ngực.

“Lựa chon đi”. Giọng nói sắc sảo vang lên bên tai khiến cô bay ra khỏi những ý nghĩ hoang đường.

“Cái gì?”

Sai khi đi đến hành lang tối om và âm u của trường, Long Kim mới thả Sao Mai xuống.

“Một sẽ là anh và hai anh sẽ chọn hắn”

Sao Mai đang phân tích từng chữ một để chắc chắn mình không nhầm lẫn.

“Anh nghĩ sao nếu tôi vẫn là tôi”

Long Kim nhìn Sao Mai rất rất dịu dàng.

“Em nên nghĩ đi nhé!”

“A…a…a…a…a…a” Tiếng hét kinh hoàng phát ra từ lớp học.

Theo phản xạ cô chạy thật nhanh vào lớp. Cảnh tượng này không thể nào tưởng tượng nổi.

“Hoàng Anh…Hoàng Anh” Cô vừa la vừa chạy lại nơi mà có một người con trai đang hút dần hút mòn sắc máu của một cô gái.

Sao Mai như thể một kẻ điên.

Cô gào thét tất cả ngôn ngữ có thể để Hoàng Anh bỏ Diệp Anh ra nhưng không có hiệu quả.

Nước mắt cô đang chảy.

Tức chết đi được!

Tất cả chỉ tại cô mà cả Hoàng Anh và Diệp Anh trở nên thế này.

“Cô đang hối hận sao?”

Hương Ly trên miệng đang còn dính đầy máu tươi, ngồi trong một góc tường.

Sao Mai nhìn cô ta sau đó nhìn vào Hoàng Anh.

Giờ đây anh ta đang là một con dã thú.

“Diệp Anh…” Cô hét lên trong vô vọng.

Biết mình không thể làm gì hơn.

Sao Mai quỳ xuống đất như cầu xin hai người đừng như thế nữa.

Diệp Anh đang la lên trong đau đớn còn Hoàng Anh thì chỉ biết cắn và cắn.

Tại tôi! Tại tôi!

“Đúng vậy, là tại em”

Long Kim đang đi đến dìu Hương Ly.

Sao Mai gạt đi nước mắt và đứng phắt dậy.

“Anh…muốn gì ở tôi” Giọng cô như có thứ gì đó chặn kín lại.

Long Kim đặt Hương Ly mặt phờ phạc lên ghế giáo viên sau đó mới nói: “Em…không biết sao?”

Tôi biết chứ. Làm sao có thể không biết được.

Chẳng lẽ cái tình yêu đúng nghĩa mà cô hằng mong đợi lại trở thành thứ tình yêu mà không có vị ngọt toàn vị máu hay sao?

“Tôi…sẽ…nghe lời anh” Cô nói nhưng không hề nhìn Long Kim.

Nước mắt cô từng giọt rơi xuống.

Long Kim đi thẳng ra ngoài và không quên nói: “Cứ thế đi”

Sao Mai hiểu ý hắn ta.

Hương Ly cũng đi theo sau quay lại nhìn Sao Mai và nháy mắt.

Cô không hiểu cô ta đang nói gì.

“Bịch”

Một giọt máu rơi xuống giày cô.

Đó là một đôi giày vải màu trắng nhưng giờ đã nhuốm một màu đỏ tươi.

Cô ghét máu!

….

“Mai…Sao Mai…” Có tiếng ai đó gọi cô.

Giật mình.

Mở mắt.

Ô!

Mặt cô ngơ ngác như một chú nai lạc bầy.

“Tao…đang ở đâu”

Hơ!

Diệp Anh mắt gằm gằm nhìn cô: “Ngủ ngon nhỉ. Nước dãi chảy hết ra bàn rồi”

Thế là từ nãy tới giờ tất cả chỉ là mơ sao?

Cô nhìn Diệp Anh thật kĩ. Trên cổ nó có vết cắn hẳn hoi mà.

Sao Mai liếc sang bạn cùng bàn.

Trên cổ của hắn cũng có.

Vậy thì không phải là mơ.

Cô huých tay vào người Hoàng Anh: “Khi nãy cậu có thấy đau không?”

“Hả?” Hoàng Anh ngơ ngác.

Sao Mai biết anh ta sẽ chẳng biết gì mà nên cô xua tay: “Thôi”.

Hoàng Anh thấy đau. Nhưng tại sao Sao Mai lại biết được.

Anh sờ lên cổ. Vết thương ngày càng sâu. Anh cũng không biết vì sao nữa?

Sao Mai lại nhìn lên cô gái dễ thương với chiếc váy màu chuối rất đẹp.

Môi cô ta đỏ chót. Không biết linh cảm của Sao Mai là gì nhưng cô thấy màu đỏ ấy được nhuộm bằng máu.

Hương Ly quay lại.

Mắt gặp mắt.

Hương Ly nheo mắt lại và nói rất mơ hồ: “Thú vị chứ”

“Cạch…” Chiếc bút bi trên tay cô rơi xuống đất.

Cúi xuống nhặt chiếc bút.

A!

OH MY GOD!

Sao Mai không thể tin vào mắt mình nữa. Đôi giày của cô một bên là đỏ và bên kia là trắng.

Mơ mà lại thế này sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »