Chương 7: Còn nhìn nữa tôi sẽ xơi tái anh đó!

Lục Đinh Ninh vốn tưởng tiệc đính hôn hôm nay đến đây là đặt dấu chấm hết với cô, cô dẫn theo Nguyễn Tích Nguyên ra khỏi khách sạn, chờ tài xế đến.

Lại không nghĩ tới, Kha Giai Linh lại đuổi theo.

"Nhất Ninh..." Kha Giai Linh mặc váy lụa trắng, trên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo còn vương vài giọt lệ.

"Tôi sang bên kia chờ cậu!" Nguyễn Tích Nguyên nhìn Kha Giai Linh đoán là có chuyện muốn nói với Lục Đinh Ninh nên sau khi ra hiệu cho cậu cẩn thận đối phó thì xoay người rời đi.

Mà Lục Đinh Ninh thì lặng lẽ ném cho Nguyễn Tích Nguyên một ánh mắt tôi biết nên làm như thế nào, sau đó nhìn về phía Kha Giai Linh: "Còn có chuyện gì?"

Giọng nói của Lục Đinh Ninh mang theo sự lười biếng, từ tính đồng thời cũng mang theo sự lạnh lùng từ chối người ngoài ngàn dặm.

Đây là thái độ thật sự của Lục Đinh Ninh.

Kha Giai Linh ở trước mặt cô chỉ là người xa lạ.

Nhưng cô lại không biết sự lạnh lùng của cô rơi vào trong mắt Kha Giai Linh lại biến thành ngụy trang.

"Nhất Ninh, em biết anh hận em, cho nên anh mới đến phá hôn lễ của em. Nhưng em thật sự không thể nào... Cho nên, anh hãy quên em đi!"

"Anh còn trẻ, cũng rất đẹp trai, sự nghiệp đang trên đà phát triển. Em tin..." Em tin anh sau này nhất định có thể tìm được cô bạn gái tốt hơn em.

Kha Giai Linh muốn nói như vậy. Có điều còn chưa nói hết, đã bị Lục Đinh Ninh cười khẽ ngắt lời.

Tiện đà, Kha Giai Linh còn nghe được Lục Đinh Ninh hỏi mình như vầy: "Nếu tôi đã có nhiều ưu điểm như vậy, cô nghĩ mình còn xứng với tôi sao?"

Lúc này, giấu dưới hàng mi của Lục Đinh Ninh là đôi mắt tràn ngập dịu dàng, nó như cây thuốc phiện nở rộ. Yêu mị, mà mê hoặc lòng người.

"Xin lỗi, cô thật sự đã tự đánh giá cao mình rồi !" Giọng Lục Đinh Ninh vẫn rất từ tính. Nhưng trong sự từ tính này nhiều hơn là vẻ ngạo mạn. Mê người nhưng cũng khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Cũng trong nháy mắt Lục Đinh Ninh dứt lời đó, chút tự cao của Kha Giai Linh bị cô đánh nát.

Xấu hổ cùng khuất nhục, khiến lớp trang điểm dày kia cũng không che được vẻ mặt trắng xanh của cô ta.

Mà cô ta thì chỉ có thể cắn răng nuốt sự khuất nhục đó xuống. Hay tay nắm chặt làn váy, chứng tỏ cô ta rất không cam lòng.

Bởi vì, nhà họ Kha không đắc tội nổi với RM.

Cho dù hiện tại RM đang xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.

Sau cùng, Kha Giai Linh chỉ có thể nâng váy, khóc chạy về khách sạn.

Xem trọn phản ứng của Kha Giai Linh, Lục Đinh Ninh lặng lẽ nhếch môi.

Nói thật, loại phụ nữ này Lục Đinh Ninh cũng không hiểu nổi sau anh cô lại hạ miệng được, chỉnh thể chính là một đóa bạch liên hoa. Trông đã thấy tởm!

Lục Đinh Ninh nhìn cô gái khóc lóc chạy đi, khóe môi cong lên như ác ma, hình ảnh này lại không cẩn thận rơi vào một đôi mắt sắc như chim ưng...

Người nọ, đang nhìn chằm chằm nhìn Lục Đinh Ninh.

Lục Đinh Ninh cũng không bối rối khi bị người ta phát hiện, trái lại còn thản nhiên đánh giá người đang nhìn mình.

Người nọ có được gương mặt vô cùng điển trai. Nhưng khiến Lục Đinh Ninh ấn tượng sâu nhất vẫn là đôi mắt đen, sắc bén, lạnh lẽo, liếc mắt một cái là khiến người ta mất tự nhiên, giống như đặt mình trong trong khe băng rẽ.

Nếu xem nhẹ ánh mắt anh ta thì người này trái lại rất giống một cậu ấm tao nhã con nhà gia thế. Sơ mi đen, tay áo tùy tiện sắn lên. Quần tây thẳng, chân dài mê người.

Anh ta lại đứng đúng hướng về cửa, mọi thứ quanh thân như tự động bị đẩy ra ngoài. Đây đại khái là khí thế của một người.

Nói thật, cho dù Lục Đinh Ninh đã nhìn quen mấy vị quý tộc ở nước F, cũng không thấy ai được như người đàn ông trước mắt, có được khí thế khiến người ta sợ hãi!

Có lẽ cũng chỉ người có khí thế bậc này mới khiến Lục Đinh Ninh có hứng thú.

Nhìn chằm chằm người đàn ông kia, Lục Đinh Ninh bỗng nhiên nhếch môi cười, sau đó cô làm một chuyện tà ác mà đến chính cô cũng không nghĩ đến.

"Còn nhìn nữa, tôi sẽ xơi tái anh đó!" Cô dùng khẩu hình miệng, nói lời này với người đàn ông.

………..