Chương 15: Lục Đinh Ninh nhặt rác

Hay lắm!

Từ lúc biết Lục Chí Thanh này hãm hại anh cô, Lục Đinh Ninh đã cân nhắc tìm cơ hội gặp mặt anh ta. Cũng thuận tiện nhìn xem, người này có liên quan gì đến sự mất tích của anh cô không.

Dựa theo phỏng đoán của Lục Đinh Ninh, nếu anh cô xảy ra bất trắc mà cô không thể về nước thì tài sản nhà họ Lục cùng quyền kế thừa RM đều rơi vào trên người hai đứa con riêng này.

Dựa theo thông tin mà Nguyễn Tích Nguyên biết được hai anh em cực phẩm này, chuyện bọn họ bắt cóc hoặc ám sát anh cô để chiếm đoạt tài sản là chuyện có thể xảy ra!

Không nghĩ tới, lại gặp được nhau tại sơn trang này !

Trong chớp mắt Lục Đinh Ninh rũ mắt, để che dấu đi ánh sáng lóe lên nơi đáy mắt...

"Tiểu Hân, em đừng khóc!"

"Anh đảm bảo với em, chuyện này anh nhất bắt Lục Nhất Ninh phải trả giá lớn."

"Yên tâm đi. Trước đó chẳng phải anh ta cũng bị anh cho một bài học rồi sao? Ông già còn vì chuyện này mà dạy dỗ anh ta một trận mà? Chờ đi, thù này anh nhất định sẽ báo cho em!"

Lục Chí Thanh từng bước đến gần, Lục Đinh Ninh cũng dần nghe rõ những gì anh ta nói.

Càng nghe, Lục Đinh Ninh càng thêm khẳng định thân phận của anh ta.

Lục Chí Thanh đến gần, Lục Đinh Ninh còn phát hiện ra một điều.

Đó chính là chuyện trước đó Nguyễn Tích Nguyên nói anh cô đánh cho Lục Chí Thanh mặt mũi bầm dập, còn bị Lục Quốc Hoa mắng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến Lục Nhất Ninh phải rời nhà trốn đi.

Theo lý, nếu là anh cô mà đánh Lục Chí Thanh mặt mũi bầm dập thì cách lúc anh cô mất tích mới chỉ có mấy ngày. Lục Chí Thanh này có khôi phục nhanh đến đâu cũng phải có chút dấu vết.

Mà lúc này, người này mặt mũi trắng trẻo nõn nà, nào có chút dấu vết?

Vu oan hãm hại, chứng cứ vô cùng xác thực.

Chỉ là hiện tại cho dù có nói với Lục Quốc Hoa cũng không đổi được anh cô về.

Cân nhắc một lát, Lục Đinh Ninh liếc thùng rác bên vệ cỏ.

Nơi đó, có mấy túi đồ bỏ đi, còn chưa bị nhân viên bảo vệ môi trường đến lấy.

Nhìn chằm chằm mấy túi rác lớn kia, Lục Đinh Ninh bỗng nhiên nhếch môi cười, tiện đà đi tới...

Chỉ là lúc này làm những thứ này, Lục Đinh Ninh lại không chú ý đến một chiếc Rolls-Royce đen đang chậm rãi dừng lại.

Ngồi ở trên ghế lái là Cảnh Kình ăn mặc rất tinh anh. Người ngồi sau mặc đồ thể thường chính là Tông Kế Trạch.

Hôm nay, Tông Kế Trạch bị người ta mời đến đây, nói là nghỉ dưỡng. Nhưng trên thực tế là thừa dịp này mà nịnh bợ anh.

Cho nên, Tông Kế Trạch không hứng thú lắm.

Thậm chí đến cửa sơn trang rồi Tông Kế Trạch còn có ý muốn Cảnh Kình quay đầu xe về.

Lại không nghĩ đến đương lúc anh định lên tiếng thì chợt phát hiện bóng dáng trắng cách đó không xa.

Trong nháy mắt, đôi mắt như chim ưng của Tông Kế Trạch bỗng nhiên nheo lại, giống như đã ngắm được con mồi ngon.

"Dừng xe!" Mệnh lệnh, bất giác được thốt ra.

Cảnh Kình làm việc luôn rất hiệu suất, Tông Kế Trạch vừa nói anh ta lập tức giẫm phanh.

Nhưng đương lúc anh ta định xuống xe mở cửa cho Tông Kế Trạch lại bị anh quát: "Đừng nhúc nhích!"

"Sao vậy, cậu chủ Tông?" Cảnh Kình có chút khó hiểu.

Lúc ngẩng đầu lên, Cảnh Kình cũng phát hiện cách đó không xa bóng dáng thon dài đang đi về phía thùng rác.

Lần này, Cảnh Kình đã hiểu vì sao Tông Kế Trạch bỗng nhiên kêu ngừng.

Nhưng ai có thể nói cho anh ta biết, cậu Lục đây là đang làm gì không?

Trước đó tại cửa khách sạn dùng khẩu hình miệng nói muốn xơi tái cậu chủ Tông cũng thôi, hiện tại lại đi nhặt rác! Nơi này đâu phải Dubai!

Đúng vậy, Lục Đinh Ninh đến kế bên thùng rác thì nhấc một túi rác mở ra.

Bên trong đều là đồ thừa của nhà bếp. Vừa mở ra, mùi hương kia... Quả thực chua đến khó tả!

Thế cho nên, Lục Đinh Ninh nhăn tít mày lại.

Nhưng khiến Tông Kế Trạch và Cảnh Kình không ngờ đến là, Lục Đinh Ninh tuy ghét bỏ ra mặt nhưng vẫn hướng về phía nó...

………….