Chương 19: Có tiền không kiếm, cậu là đầu đất!

Được Lục Đinh Ninh nhắc nhở, Nguyễn Tích Nguyên bỗng nhớ lại chuyện trước đó bắt Lục Đinh Ninh bắt chước chữ viết kí tên của Lục Nhất Ninh, mấy chữ cô viết quả thật rất xấu.

Lúc này Nguyễn Tích Nguyên bỗng nhiên có chút hiểu Lục Đinh Ninh đang lo lắng điều gì.

Nhưng anh ta cũng chỉ có thể an ủi: "Không sao. Khóa trình của nước Z rất ít bài tập!"

"Vậy còn thi cử?"

Nhìn Lục Đinh Ninh nhăn mày, Nguyễn Tích Nguyên còn cười nói: "Yên tâm đi. Đại học nước Z ngoài thi cuối kỳ và giữa kỳ quan trọng thì thì bình thường hiếm kiểm tra lắm. Hơn nữa, cho dù có thi không phải cậu còn có Baidu sao..."

Cứ như vậy, Lục Đinh Ninh bị Nguyễn Tích Nguyên lừa dối tiến vào đại học Đế Thành.

Theo chỉ dẫn của Nguyễn Tích Nguyên tiến vào lớp học hôm nay, Lục Đinh Ninh mới nhận ra Nguyễn Tích Nguyên là một tên lừa đảo!

Trên thực tế, vị giảng viên dạy Lục Nhất Ninh tên Quý Tiếu Uy rất thích thơ cổ. Ngoài tự mình nghiên cứu thơ cổ ra còn ra ngoài tìm hiểu thêm, được người ngoài phong tặng danh hiệu - - Cuồng cổ ngôn!

Đáng thương nhất chính là hôm nay lần đầu Lục Đinh Ninh tiếp xúc với môn quốc ngữ này lại đυ.ng phải vị giảng viên nọ.

Quý Tiếu Uy cho làm bài kiểm tra nhỏ.

Nhìn đề kiểm tra trước mắt, Lục Đinh Ninh nhăn mặt như trái mướp đắng.

Câu thứ nhất là "Thương nữ bất tri vong quốc hận" cách một dấu phẩy, sau đó chính là ô trống.

Phải điền gì đây?

Lục Đinh Ninh nhìn ngó người bên cạnh, ai nấy đều vùi đầu vào viết.

Có vài người như sợ bị Lục Đinh Ninh chép đáp án, đoạt mất học bổng mà che che đậy đậy.

Rơi vào đường cùng, Lục Đinh Ninh chỉ có thể làm như lời Nguyễn Tích Nguyên nói, mò tay thò đến điện thoại dưới bàn mở Baidu...

*

Lục Đinh Ninh bị thơ cổ tại đại học Z tàn phá cho đầu óc choáng váng, về đến nhà lại bắt đầu thay Lục Nhất Ninh xử lý chuyện công ty.

Hơn chín giờ tối, Nguyễn Tích Nguyên rời đi, Lục Đinh Ninh mới có thời gian cho mình.

Lục Đinh Ninh thừa dịp xả nước đầy bồn tắm mà lấy hai chiếc điện thoại từ trong túi áo ra xem.

Chiếc của anh cô Lục Nhất Ninh vẫn không có tin nhắn nào. Mà trên điện thoại của cô thì có MSN William gửi tới.

William viết: Dylan, cậu bảo tôi đi tìm hiểu mạng lưới thông tin của Trác Nặc, tôi quả thật phát hiện ra được vấn đề!

Lục Đinh Ninh nhìn thấy thì sửng sốt, William nói hẳn là chuyện lần trước cô bảo William xâm nhập vào mạng lưới của Trác Nặc xem có tra được tin gì không.

Cái tin này khiến hai mắt Lục Đinh Ninh bỗng sáng lên.

Cô lập tức nhắn lại: Tra được gì rồi?

Kỹ thuật trạch William mỗi ngày chỉ có thời gian ngồi trước máy tính là nhiều nhất, cho nên Lục Đinh Ninh vừa gửi tin đến, William bên kia liền đáp lại: một phần nội dung sản phẩm mới của bọn họ. Tôi xâm nhập vào bộ phận quản lý của công ty bọn họ thì thấy được mail được gửi đến từ ip có địa chỉ tại công ty Tường Thụy!

William: Văn kiện.

Công ty Tường Thụy?

Lục Đinh Ninh nhớ, kia cũng là một công ty về điện thoại di động.

Nhưng công ty này từ kiểu dáng đến hệ thống của di động đều bắt chước Trác Nặc.

Cơ mà bắt chước chung quy vẫn là bắt chước, làm sao sánh bằng sản phẩm của người ta được.

Lục Đinh Ninh mở văn kiện William gửi tới, không chỉ là kinh ngạc đôi chút.

Chỉ vì, văn kiện William gửi tới không chỉ có kiểu dáng sản phẩm mới mà Trác Nặc sắp cho lên thị trường mà đến cả hệ thống cài đặt và ứng dụng cũng có!

Thông tin này mà rơi vào trên tay công ty Tường Thụy thì Trác Nặc nhất định sẽ tổn thất không nhỏ.

Nghĩ vậy, Lục Đinh Ninh lại gửi tin cho William bên kia: Giúp tôi chặn máy tính của vị quản lí kia, đảm bảo trong máy tính của người nọ không bất cứ một văn kiện nào có liên quan đến chuyện này.

William: Chuyện này còn cần cậu nói sao? Nhưng mà Dylan, chúng ta mượn cơ hội này tiến quân vào ngành di động cũng không tệ đâu! Vừa rồi tôi có xem qua, hệ thống điện thoại này thật sự rất mới. Dựa vào hai chúng ta liên thủ, tuyệt đối có thể đi đầu trong giới di động!

Theo William, nếu là trước đây Lục Đinh Ninh nhất định sẽ đồng ý luôn. Nhưng lần này, dù sao trước đó Tông Kế Trạch cũng giúp cô một tay, nếu cô đâm sau lưng anh một nhát thì đúng là không hay lắm.

Chỉ trong vài giây suy nghĩ, Lục Đinh Ninh đã trả lời lại William: Không được. Chuyện lần này dừng tại đây thôi!

William: Có tiền không kiếm cậu đúng là đầu đất!

Lục Đinh Ninh chỉ cười, không trả lời lại William mà lấy di động của anh cô, gửi cho Tông Kế Trạch một tin nhắn: Có rảnh không? Cho anh thứ này!

Gửi xong, Lục Đinh Ninh thật sự mệt rã rời. Cũng không xem Tông Kế Trạch bên kia có trả lời không, Lục Đinh Ninh vừa tựa vào ở gối đã ngủ...

…………..