Chương 37.1: Chúa phù hộ, cuốn sách này không phải dành cho cô!

Lệ Lâm Hi hứa sẽ giúp Lệ Khả Hinh ra ngoài tìm Lục Đinh Ninh xem cô bị Tông Kế Trạch làm cho bị thương hay tàn tật ở đâu không.

Nhưng Lệ Lâm Hi vừa đi ra khỏi phòng, sau đó tìm ở phía cửa của câu lạc bộ Khải Tát nhưng thậm chí không nhìn thấy bóng dán của hai người họ đâu!

"Chẳng lẽ Tông Kế Trạch đem người mang về nhà rồi mới đánh cho một trận?"

Khi mắt anh ta quét qua cánh cửa trống rỗng, nếp nhăn trên chân mày Lệ Lâm Hi càng lúc càng sâu...

*

Hai người mà Lệ Lâm Hi đang tìm thực ra đang ở trong xe riêng của Tông Kế Trạch.

Tông Kế Trạch và Lục Đinh Ninh đang ngồi cạnh nhau ở ghế sau của xe Tông Kế Trạch, tài xế phía trước nhân cơ hội nhìn cảnh hai người cùng lúc đi vào khung hình qua gương chiếu hậu ...

Diện mạo của hai người này quả là nghịch thiên, ông trời thực sự đã quá thiên vị hai con người này.

Nhưng khi đặt lại cạnh nhau, hai gương mặt này lại hài hòa một cách đáng ngạc nhiên.

Nếu không phải bầu không khí trong xe lúc này có phần bí bách thì hình ảnh này có lẽ sẽ dễ chịu hơn...

Đúng vậy, hai người họ đã im lặng từ khi lên xe.

Đặc biệt là phía Tông Kế Trạch...

Lúc này, đôi mắt anh sâu thẳm như một đám mây đen che kín bầu trời khiến người ta không thể chạm tới, hơn nữa càng khó đoán ra được anh đang suy nghĩ gì.

So với Tông Kế Trạch, mặc dù Lục Đinh Ninh không nói, nhưng trông cô có vẻ thoải mái hơn nhiều, lúc này, Lục Đinh Ninh đang chống một tay lên khung cửa sổ xe, dường như đang hết lòng thưởng thức cảnh đẹp đường phố bên ngoài cửa sổ xe.

Trong trạng thái thoải mái, môi Lục Đinh Ninh nhếch lên, ánh đèn từ chiếc xe đối diện chiếu vào khuôn mặt cô còn khiến người ta tim đập thình thịch hơn trước.

Cảnh tượng này tự nhiên rơi vào mắt của Tông Kế Trạch, người đang ngồi bên cạnh cô.

Lúc này, đốt ngón tay trên đầu gối của Tông Kế Trạch trắng bệch, như thể anh đang cố gắng kiềm chế sự lan tràn của một cảm xúc không tên nào đó trong lòng anh bằng cách siết chặt tay mình.

Sau một lúc, Tông Kế Trạch cuối cùng nói, "Mối quan hệ của cậu với Lệ Khả Hinh là như thế nào?"

“Cũng bình thường!" Trao đổi ID WeChat và gặp nhau hai lần.

Khi trả lời những điều này, Lục Đinh Ninh vẫn để mắt đến quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ xe.

Không biết động thái này khiến cho Tông Kế Trạch hơi bất mãn hay không.

Kết quả là giọng điệu của Tông Kế Trạch trở nên sắc bén hơn: "Chỉ là bình thường sao? Vậy thì tại sao cậu lại đi dự tiệc sinh nhật của cô ta?"

Ngoài ra còn để nhiều phụ nữ bóc tôm đất cho như vậy, cậu sinh ra là một con ma chết đói sao?

“Cô ấy không nói là tiệc sinh nhật!” Hơn nữa, cô đến gặp Lệ Khả Hinh thật ra là muốn tìm xem anh trai cô có ở đó không. Ngoài ra, cô vừa mới đến quốc gia Z, cũng không quen ai, cảm thấy rất cô đơn, vì vậy, Lệ Khả Hinh đã mời cô.

Chỉ là chưa kịp hỏi vài câu thì Tông Kế Trạch đã đi tới!

Nói xong, Lục Đinh Ninh nhìn Tông Kế Trạch.

Đôi mắt trong veo nhìn thấu mọi thứ khiến cảm giác như bị mèo cào trong lòng Tông Kế Trạch càng rõ ràng hơn.

Cảm giác đó khiến Tông Kế Trạch đột nhiên không dám dừng lại nhìn Lục Đinh Ninh thêm một khoảnh khắc nào nữa.

“Không biết tiệc tùng kiểu gì, sao cậu còn dám tới đó?” Hơn nữa, còn cùng một đám phụ nữ chơi đùa vui vẻ như vậy!

Khi anh nói câu này, người đang nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa kính ô tô đã thành công quay lại nhìn Tông Kế Trạch.

Về vấn đề này, Lục Đinh Ninh vẫn không quan tâm.

“Đọc thơ ở nhà hơi đau đầu, đương nhiên cần ra ngoài thư giãn!” Từ giọng nói của cô có thể nghe thấy tâm trạng tốt không hề che giấu của cô.

"Nếu cậu thích loại tiệc này, sau này tôi sẽ đưa cậu đi! Đừng tham gia vào những thứ lộn xộn này..."

………..