Chương 37.2: Chúa phù hộ, cuốn sách này không phải dành cho cô!

Tông Kế Trạch nghe thấy giọng nói quyến rũ của ai đó sau lưng mình, không cần nhìn lại, anh cũng có thể tưởng tượng rằng môi của người đó phải đang mím lại vào lúc này, sau đó lời nói thốt ra.

Chỉ là sau khi nói xong, Tông Kế Trạch cũng có chút không hiểu chính mình, tại sao anh không muốn người khác tốt với cậu như vậy?

Nhưng trước khi Tông Kế Trạch có thời gian để tìm ra vấn đề, Lục Đinh Ninh đột nhiên bật cười.

Hơn nữa, đó là nụ cười không che giấu.

Khi Tông Kế Trạch quay đầu lại, anh thấy vẻ mặt của Lục Đinh Ninh có chút không thật vì nụ cười của cô.

Nhìn chằm chằm vào Lục Đinh Ninh đang cười, nếp nhăn trên lông mày Tông Kế Trạch càng sâu: "Cậu cười cái gì?"

"Tôi nghĩ anh quan tâm đến Khả Hinh có đúng không, nếu không tại sao anh lại cảm thấy không thoải mái khi tôi chơi với cô ấy?"

Tông Kế Trạch không do dự mắng, "Đừng nói nhảm."

Trên thực tế điều mà Tông Kế Trạch quan tâm là Lục Đinh Ninh của anh, anh không quen nhìn cô cùng Lệ Khả Hinh chơi đùa vui vẻ một chỗ như vậy, hơn nữa bức ảnh mà cô đăng lên cũng khiến anh rất tức giận, chơi đùa với Lệ Khả Hinh cũng thôi đi, bây giờ còn chơi đùa cùng cả một đống phụ nữ, thật không biết xấu hổ.

Về nguyên nhân có lẽ là vì trước đây anh đã có mâu thuẫn với Lệ Lâm Hi, vì vậy trong mắt anh, cho dù là Lệ Lâm Hi hay em gái anh ta, đều là những con người đầy mưu mô và gian xảo, là cái loại nhìn đã thấy ghê tởm.

Nhưng Tông Kế Trạch không nói với Lục Đinh Ninh những điều này.

Kết quả là không cần phải nói, Lục Đinh Ninh đã xác định rằng Tông Kế Trạch chỉ không chấp nhận được việc Lệ Khả Hinh chơi đùa vui vẻ với cô.

Tuy nhiên nếu xét về việc Tông Kế Trạch là người sáng lập ra điện thoại di động Trác Nặc, thì Lục Đinh Ninh không thể bắt bẻ vì anh được Global Times định nghĩa là người đàn ông vĩ đại đã mang lại những thay đổi thiết yếu cho thời đại này.

"Được, tôi không nói nhảm nữa!"

Lục Đinh Ninh lùi lại một bước, bầu không khí trong xe lập tức dịu đi rất nhiều.

Thậm chí ngay cả sắc mặt của Tông Kế Trạch, cũng đã thư giãn hơn rất nhiều.

Về nơi Tông Kế Trạch đưa cô đi, Lục Đinh Ninh đoán đó là nhà của anh, hoặc đưa cô về nhà.

Nhưng hóa ra cô vẫn còn quá non.

Thật vất vả mới thoát khỏi tuyển tập thơ năm chữ ở nhà thì cô bị Tông Kế Trạch đưa vào Hiệu sách Tân Hoa xã gần đó.

Tông Kế Trạch đứng trước một giá sách, chọn một vài cuốn sách từ đó và lật giở trên tay.

Nhìn vào những ô vuông, Lục Đinh Ninh đang cảm thấy đau não lần nữa, đột nhiên mỉm cười: "Anh Tông, không phải chúng ta sẽ đọc sách ở trong này chứ? Nói thật là bát tự của tôi với những tiệm sách như thế này không hợp, vừa vào lập tức cảm thấy choáng váng đầu óc, toàn thân rã rời, chỉ muốn ngất đi, nóng quá!"

Tông Kế Trạch nhìn lên thấy Lục Đinh Ninh đang nhìn chằm chằm vào những cuốn sách trên giá sách cách đó không xa, biểu cảm vô cùng đau đớn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi.

Nhờ vẻ ngoài ưa nhìn, cô thậm chí không hề trông luộm thuộm khi làm động tác đó mà ngược lại trông có chút đáng yêu dễ thương.

“Chậc chậc… Tôi thật sự chưa bao giờ nghe qua có loại bệnh này!” Chỉ là không muốn ở trong hiệu sách, lại phải nói vòng vo nhiều lời như vậy, ngốc quá.

Tuy nhiên ngay cả khi không ở trong hiệu sách, Tông Kế Trạch vẫn có cách để trị cô!

“Vì bệnh này rất nghiêm trọng nên đi thôi!” Sau khi đặt sách xuống rồi nói những lời này, Tông Kế Trạch dẫn đầu rời khỏi nơi này.

Chỉ là Lục Đinh Ninh cũng nhận thấy cuốn sách có tên Mạnh Tử mà Tông Kế Trạch cầm trên tay vẫn chưa được đặt lại trên giá.

“Anh Tông, nếu muốn rời đi thì phải trả lại sách cho người khác, phải không?” Lục Đinh Ninh lại nói.

“Cuốn sách này không tệ!” Tông Kế Trạch cũng không thèm nhìn lại, trực tiếp đi tới quầy thanh toán: “Thanh toán hóa đơn!"

Lục Đinh Ninh: "..."

Chúa phù hộ, cuốn sách này không phải dành cho cô!

………