Chương 11

Mọi người đều rất mệt, suốt chặng đường tiếp theo, không khí im lặng.

Khi trở về ký túc xá, Khương Bạch là người đầu tiên xuống xe, bên dưới đón lấy Lục Quý Thiên. Quách Bình An thì được thảnh thơi, chỉ lo lắng chút về việc Lục Quý Thiên cao to 1m85, mà Khương Bạch thì gầy như tờ giấy, liệu có thể mang cậu ta lên lầu được không?

Nhìn lên, không xa lắm, Khương Bạch đã nhanh chóng dìu Lục Quý Thiên bước vào biệt thự.

Quách Bình An: “……”

Phòng của Lục Quý Thiên ở tầng hai, căn đầu tiên bên trái, trên cửa dán bức ảnh to của cậu ta.

Khương Bạch tranh thủ đẩy cửa ra, dìu Lục Quý Thiên vào và thả cậu ta lên giường.

Chẳng bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng của Tưởng Già Sâm: “Cần giúp không?”

Khương Bạch: “Cởi đồ thì tôi tự làm được.”

Tưởng Già Sâm gật đầu: “Vậy cậu xong thì về phòng nghỉ ngơi sớm nhé, hôm nay ai cũng mệt rồi.” Anh kéo cửa lại, tiếng bước chân đi về phía đối diện, tiếp đó là tiếng đóng cửa.

Khương Bạch ngay lập tức quay lại khóa cửa.

Phòng của Lục Quý Thiên khác xa phong cách giản dị của Cố Từ, đầy náo nhiệt và chật chội.

Một tủ trưng bày đồ chơi chiếm trọn cả bức tường, một chiếc TV siêu lớn chiếm nửa bức tường, thảm trải đầy tay cầm chơi game và băng đĩa, hầu như không có chỗ nào để đặt chân. Đầu giường treo một bức áp phích khổng lồ của chính cậu ta, cửa tủ quần áo mở toang, đôi giày thể thao phiên bản giới hạn được xếp ngay ngắn, còn quần áo thì vứt lung tung trên sàn.

Khương Bạch không hứng thú gì với việc tham quan phòng của Lục Quý Thiên, sau khi khóa cửa, cậu quay lại giường, cúi xuống vỗ nhẹ vào vai Lục Quý Thiên: “Tỉnh dậy đi.”

Lục Quý Thiên ngủ say như chết, không có động tĩnh gì.

Khương Bạch dứt khoát bóp mạnh vào mặt cậu ta: “Này, tỉnh dậy đi.”

Lục Quý Thiên đau đến rêи ɾỉ một tiếng, mí mắt dưới khẽ động, cuối cùng cũng mở mắt, đồng tử dần dần tập trung. Cậu ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai đang cúi xuống nhìn mình, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh là ai?”

“Đừng bận tâm tôi là ai.” Khương Bạch ngắn gọn, “Tôi hỏi cậu, cậu có nhớ những gì sau khi uống say không?”

“Trả lời anh, không nhớ.” Lục Quý Thiên ngoan ngoãn, giọng lè nhè, “Đứt đoạn! Không nhớ!”

“Tốt, câu hỏi thứ hai.” Ánh mắt Khương Bạch lóe lên chút ánh sáng, “Tô Qua đang ở đâu?”

“Tô... Tô Qua?” Mắt Lục Quý Thiên bỗng mở to, cậu ta bật dậy, nếu Khương Bạch không phản ứng nhanh, có lẽ đã bị đầu cậu ta đυ.ng trúng.

Lục Quý Thiên quỳ gối trên giường, ngay ngắn đàng hoàng, đột nhiên miệng cậu ta méo xệch, tủi thân ôm chặt lấy cánh tay Khương Bạch, khóc nức nở: “Anh ơi, anh biết Tô Qua đi đâu không? Em không tìm được anh ấy! Huhu!”

Khương Bạch: “...” Nếu cậu biết thì đã không ở đây nghe cậu ta khóc.

Cảm giác dính nhơm nhớp từ cánh tay truyền đến, là nước mắt và nước mũi của Lục Quý Thiên. Khương Bạch giơ ngón trỏ đẩy trán cậu ta ra: “Không được khóc, bẩn quá.”

Cậu liếc thấy gói khăn ướt trên đầu giường, liền rút ra mấy tờ lau cánh tay.

“Ư...” Lục Quý Thiên im bặt, nhưng mắt vẫn đỏ hoe, cậu nhìn Khương Bạch lau tay, rồi ném khăn ướt vào thùng rác, không dám khóc nữa.

Khương Bạch thấy tạm thời không thể khai thác được thông tin từ Lục Quý Thiên, cậu nhìn đồng hồ: “Được rồi, tự cởi đồ lên giường ngủ đi, anh đói rồi, phải xuống dưới ăn chút gì đó. Biết tự cởi đồ không?”

Lục Quý Thiên ngẫm một lúc, như gà mổ thóc gật đầu, ngẩng mặt lên chờ khen ngợi: “Biết!”

“Vậy thì cởi đi.”

Lục Quý Thiên lập tức nhanh nhẹn cởi đồ, đến khi chỉ còn lại mỗi qυầи ɭóŧ, Khương Bạch mới kịp thời ngăn lại: “Đủ rồi đủ rồi, giữ cái này lại.”

“Ồ!” Lục Quý Thiên chui vào chăn, để lộ đôi mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói, “Anh ơi thế này được không?”

“Ngủ ngoan.” Khương Bạch quay người đi, “Nhắm mắt ngủ đi, anh tắt đèn đây.”

Lục Quý Thiên lập tức nhắm chặt mắt: “Ừm! Nhắm rồi!”

“Ngủ không được nói chuyện.”

Lục Quý Thiên giơ tay lên, che kín miệng.

“Tách.”

Phòng rơi vào bóng tối, sau đó là tiếng “cạch” của cánh cửa đóng lại.

*

Khương Bạch thực sự đói bụng, lúc dự tiệc cậu bận chuốc say Lục Quý Thiên, không ăn được gì.

Trong tủ lạnh có một ít cơm nguội, cậu lấy ra ba quả trứng, một nắm hành lá nhỏ, để làm món cơm chiên trứng vàng.

Cậu chỉ lấy lòng đỏ trứng, đánh tan rồi để riêng, sau đó làm nóng chảo đổ dầu vào, khi dầu thấm đều chảo thì đổ ra, cậu ước lượng có thể ăn được hai bát, liền cho hai bát cơm vào chảo đảo đều, dùng đáy muỗng dằm cơm cho tơi ra, rồi nhanh chóng đổ lòng đỏ trứng vào, nhanh tay trộn đều, sau đó bật lửa lớn chiên cho từng hạt cơm tơi rời, nêm muối, tiêu, cuối cùng rắc hành lá xanh biếc lên trên và bày ra đĩa.

Những lá hành xanh tươi và hạt cơm vàng óng ánh tôn nhau lên, màu sắc tươi sáng khiến người ta thèm ăn, hương thơm của trứng và cơm quyện vào nhau khiến bụng Khương Bạch càng kêu rộn ràng hơn.

Khương Bạch có chút hối hận, lẽ ra nên chiên ba bát cơm.

Cậu bưng đĩa cơm chiên trứng từ bếp ra, vừa đặt đĩa xuống, “két”, ở cửa chính có tiếng động, Cố Từ xách một túi nhựa đen rất to bước vào.

Bốn mắt nhìn nhau, Khương Bạch sững sờ một lúc, Cố Từ liếc nhìn đĩa cơm chiên trên tay cậu, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lặng lẽ đi về phía cầu thang.

Khương Bạch nhớ lúc ăn tối, Cố Từ cũng không ăn gì nhiều.

“Cố Từ.”

Cậu gọi anh ta: “Đến ăn một đĩa cơm chiên trứng vàng?”