Chương 15: Hành Động Của Uông Trần

Lão Tôn, người từ trước đến nay vẫn luôn bủn xỉn rất muốn mắng vài cái rồi chạy lấy người khi thấy Uông Trần hét giá cao như vậy.

Nhưng hắn lại không thể cất bước.

Tình hình quá cấp bách rồi.

Cái thứ địa tê ngưu này rất quái dị, thích ra ngoài kiếm ăn vào ban ngày.

Ánh mặt trời càng chói chang thì sức ăn của chúng nó càng tốt.

Buổi chiều ngày hôm qua, ba mươi mẫu linh điền của lão Tôn đã bị phá hỏng bởi sự trả thù của chúng nó.

Nếu buổi sáng hôm nay không nắm chặt thời gian gϊếŧ sạch thì tình hình sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn.

Bây giờ hắn chạy tới thành Vân Sơn tìm người giúp, không nói tới chậm trễ thời gian, tiền thù lao cũng không rẻ hơn được bao nhiêu.

Hơn nữa chưa chắc đã tìm được cao thủ diệt trùng.

Uông Trần chẳng những đã xử lý mười con địa tê ngưu mà trong đó còn có một con địa tê ngưu yêu hóa.

Canh Kim chỉ đột phá tới cấp tinh thông.

Lão Tôn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định cò kè mặc cả với Uông Trần: “Ba mươi linh thạch hạ phẩm thật sự là quá đắt…”

Ông lão vừa tiếc nuối không muốn ra giá cao, vừa sốt ruột muốn giải quyết vấn đề về địa tê ngưu.

Vì thế mặt dày dây dưa Uông Trần.



Đứng trước cửa không chịu đi.

Uông Trần phiền: “Vậy đi, chúng ta không tính theo số mẫu ruộng, chúng ta tính theo số con.”

Hắn dựng thẳng hai ngón tay lên: “Ta gϊếŧ một con địa tê ngưu, ngươi trả cho ta hai mươi mảnh nhỏ linh thạch, sau đó địa tê ngưu bị gϊếŧ cũng thuộc về ta, ngươi thấy thế nào?”

Lão Tôn híp mắt tính toán, cảm thấy như vậy cũng rẻ hơn nhiều.

Địa tê ngưu có quan niệm lãnh địa rất mạnh.

Một ổ có khoảng mười con.

Dưới tình huống bình thường, trong ba mươi mẫu linh điền tối đa cũng có thể chứa ba, bổn ổ địa tê ngưu.

Bốn tổ địa tê ngưu nhân lên là bốn mươi con, nếu Uông Trần xử lý toàn bộ cũng chỉ kiếm được tám trăm mảnh nhỏ linh thạch.

Tương đương với tám viên linh thạch hạ phẩm.

Điều quan trọng nhất chính là tính như vậy có thể bảo đảm tính tích cực khi diệt trùng của Uông Trần.

Lão Tôn càng nghĩ càng cảm thấy đây là một ý kiến hay.

Nhưng hắn vẫn muốn trả giá thêm: “Cẩu Tử này…”

“Không được thì thôi vậy.”

Uông Trần xoay người định đi: “Ta còn phải làm ruộng của mình nữa.”



“Được được được!”

Lão Tôn thấy thái độ của hắn rất kiên quyết chỉ có thể đồng ý, oán hận dậm chân: “Cứ làm như lời của ngươi, nhanh lên!”

Thật sự là lão Tôn không còn cách nào cả.

Hắn cũng biết dùng Canh Kim chỉ.

Nhưng pháp thuật này yêu cầu người dùng phải chuyển hoá pháp lực thành lực Canh Kim rồi kích phát, tạo thành gánh nặng rất lớn với kinh mạch.

Mà lão Tôn tuổi già sức yếu, kinh mạch không còn cứng cỏi như lúc còn trẻ, không thể thừa nhận thương tổn khi sử dụng Canh Kim chỉ nhiều lần. Vậy nên không làm gì được đám địa tê ngưu đang tàn sát linh điền của mình.

Cũng không thể vì diệt trùng mà đánh đổi tính mạng của mình chứ?

Chỉ có thể tìm sự giúp đỡ bên ngoài.

Uông Trần xoay người lại: “Quyết định thế nhé, ngươi không thể nợ đâu.”

Hắn cười thầm trong lòng.

Thật ra diệt trùng giúp lão Tôn có thể nhận năm viên linh thạch hạ phẩm đã rất tốt rồi.

Phải biết rằng toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn mới chỉ có mỗi bảy linh thạch hạ phẩm.

Hơn nữa tiêu diệt địa tê ngưu vừa có thể tăng độ thuần thục của kỹ năng, vừa có chiến lợi phẩm mang về.

Thật sự làm một hòn đá trúng ba con chim!