Chương 11

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: Không có ảnh chụp gần đây sao?

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: Vậy hai người quen nhau bao lâu rồi? Anh ta năm nay bao nhiêu tuổi? Gia đình có mấy người? Có nhà có xe không?

Tống Sơ Mãn: "..."

Đồng Nhất Hàng có rất nhiều câu hỏi, cậu ban đầu không muốn nói ra cũng là vì vậy.

Đầu óc của cậu dâng lên xúc động và không kiên nhẫn, cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.

Hơn nữa, cậu nhận ra mấy câu hỏi này của Đồng Nhất Hàng, mỗi một cái cậu đều cần phải cẩn thận hồi tưởng.

Quen nhau bao lâu? Hơn mười năm.

Năm nay bao nhiêu tuổi? Lớn hơn cậu, cậu gọi anh ấy là anh trai.

Gia đình có mấy người?

Hoàn cảnh gia đình như thế nào?

Đầu óc Tổng Sơ Mãn càng lúc càng hỗn loạn, cậu thậm chí bắt đầu hoài nghi điều Đồng Nhất Hàng nói là thật, đây là ảnh chụp của người khác, bị cậu nhìn thấy rồi giữ gìn.

Căn bản không có anh trai hơn mười năm không tìm thấy nhau, tất cả đều là trí tưởng tượng của cậu trong lúc yếu ớt cô độc để an ủi bản thân.

Nhưng cậu lại nhớ kỹ mỗi một chi tiết, đó là niềm vui duy nhất mà cậu có trong thời thơ ấu.

Tống Sơ Mãn không cách nào tiếp thu, cậu chọn trốn tránh việc này.

Đồng thời, cậu cũng cảm thấy cô đơn chưa từng có, trong vô thức tìm điện thoại.

Bên tai cậu vang lên giọng nói của Lục Chiêu hôm nay, anh hoàn toàn là thật.

Tống Sơ Mãn do dự thật lâu, mới gọi điện thoại cho Lục Chiêu

"Sơ Mãn, sao vậy?"

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Tống Sơ Mãn từ trên mây cũng trở về thực tại, im lặng cầm điện thoại.

Bên đầu dây bên kia chỉ truyền tới tiếng thở, Lục Chiêu đoán được ý đồ của Tống Sơ Mãn, mở miệng hỏi: "Là sơ ý bấm nhầm sao?"

".. Ừm."

Lục Chiêu cũng không tắt, chủ động tìm đề tài nói chuyện: "Cảm thấy khá hơn chưa?"

"Rồi."

"Buổi tối chuẩn bị ăn gì? Tôi tham khảo một chút."

Tống Sơ Mãn mới nhớ cậu không ăn cơm trưa nhưng lại không thấy đói.

".. Không biết, có cái gì ăn cái đó."

Một tiếng mèo kêu nhỏ nhẹ vang lên, Tống Sơ Mãn nín thở: "Miên Miên?"

Miên Miên lại kêu một tiếng, lần này càng rõ hơn, Lục Chiêu bế nó lại gần điện thoại.

Lục Chiêu cười nói: "Nó nghe thấy tiếng cậu."

Tổng Sơ Mãn không biết vì sao lại thấy chua xót.

Cậu im lặng thật lâu, Lục Chiêu cũng không vội hỏi, hình như anh mở loa ngoài, ngoại trừ tiếng thở nhịp nhàng còn có thể nghe thấy tiếng quần áo cọ xát nhẹ.

Tống Sơ Mãn yên lặng nghe một hồi, tỉnh táo lại: "Xin lỗi, không làm phiền anh nữa."

"Được." Lục Chiêu đáp.

Sau khi cúp máy, Tống Sơ Mãn nhận được tin nhắn của Lục Chiêu.

Là ảnh chụp bệnh viện gửi qua, tinh thần của mèo bò sữa có vẻ rất tốt, một đôi mắt vàng trừng máy ảnh.

[Lục Chiêu]: Đặt cho nó một cái tên đi.

Tống Sơ Mãn không biết đặt tên, cậu trầm ngâm suy nghĩ.

[An]: Gọi là bò sữa đi?

Khung chat im lặng một hồi, Lục Chiêu mới trả lời.

[Lục Chiêu]: Hay gọi là Nhuyễn Nhuyễn đi.

Miên Miên và Nhuyễn Nhuyễn.

Tống Sơ Mãn cảm thấy rất vi diệu, hóa ra Lục Chiêu cũng không giỏi đặt tên lắm.

Đương nhiên so với cậu thì tốt hơn nhiều, thế là mèo bò sữa có tên mới.

Tống Sơ Mãn không hề nghĩ đến việc sau khi nó xuất viện sẽ bắt nó tới ở.

Trong thâm tâm của cậu, cậu kháng cự việc nuôi mèo, cậu thà.. tìm cho Nhuyễn Nhuyễn một gia đình tốt.

Nhuyễn Nhuyễn nằm viện một khoảng thời gian, ý định âm thầm trốn khỏi đây của Tống Sơ Mãn bị gác qua một bên.

Thế nên cậu cho Tiểu Đặng nghỉ phép lâu hơn, thời gian này có thể không ra khỏi nhà thì không cần ra, cho dù Tào Viễn biết nhà cậu, Tống Sơ Mãn không tin ông ta có thể tìm tới cửa.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu sẽ lập tức báo cho cảnh sát.

Chiều thứ bảy, Tống Sơ Mãn vốn nên đến bệnh viện gặp Lục Chiêu.

Cậu kì kèo không muốn ra khỏi cửa, trên đường đến bệnh viện sẽ đi ngang qua tiệm bán hoa, cậu sợ gặp Tào Viễn.

Hai ngày nay thường có số lạ gọi điện đến, ở nơi khác hay ở địa phương cũng đều có, rất có thể là Tào Viễn, Tống Sơ Mãn một mực không nhận.

Mắt thấy sắp đến thời gian hẹn, Tống Sơ Mãn nhắn tin cho Lục Chiêu, lấy cớ là có việc bận không đến được.

Lục Chiêu gần như là lập tức gọi điện thoại qua, Tống Sơ Mãn bắt máy.

"Có chuyện gì?" Lục Chiêu hỏi: "Tôi thấy tiệm bán hoa hai ngày nay không mở cửa, hỏi cậu, cậu lại không trả lời."

Tống Sơ Mãn vào giao diện WeChat thì thấy, hai ngày trước cậu tắt điện thoại, có nhiều tin nhắn bị bỏ qua.

"Có một chút.. việc riêng." Không liên quan đến bệnh tình cậu cũng không muốn nói.

Lục Chiêu lại hỏi: "Cậu bây giờ đang ở nhà?"

Tống Sơ Mãn nói dối: "Không có."

Lục Chiêu im lặng một lát, lại lên tiếng: "Sơ Mãn, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Tống Sơ Mãn dù cho có việc gấp, tiệm bán hoa cũng có Tiểu Đặng trông chừng, cũng không cần phải đóng cửa, huống hồ anh biết, Tổng Sơ Mãn ngoại trừ ngày hôm qua đi siêu thị gần đó, đến nay vẫn không ra khỏi tiểu khu.

Cậu có việc giấu anh.

Lục Chiêu cố nhớ lại, xem thử bản thân đã bỏ qua chuyện gì.

Tống Sơ Mãn vẫn không chịu nói: "Không có."

Sắc mặt của Lục Chiêu càng lúc càng trầm, nói một câu "Tôi sẽ qua đó ngay." rồi cúp điện thoại.

Tống Sơ Mãn chưa kịp hỏi anh, anh làm sao biết tôi ở tầng nào, nhà nào?

Cậu mờ mịt thả điện thoại ra, đi lại cửa sổ, mở rèm nhìn ra bên ngoài.

Đại khái tầm mười phút, dưới lầu có một bóng dáng đang đi vào, quả thật là Lục Chiêu.

Tống Sơ Mãn kéo rèm, khó có thể tin được.

Vì hôm nay cậu không đi bệnh viện mà bác sĩ tâm lí của cậu tự đến tìm người?

Sau một lát, chuông cửa reo lên, ánh mắt Tống Sơ Mãn phức tạp đi ra mở cửa.

Giọng nói Lục Chiêu bình tĩnh: "Không phải nói là không có ở nhà sao?"

Tống Sơ Mãn đứng ở cửa, không tính cho anh vào nhà, chậm rãi nói: "Đây là dịch vụ mới ở bệnh viện sao?"

Trong mắt cậu rõ ràng có ý kháng cự, Lục Chiêu nhận ra bản thân quá nóng nảy.

"Tôi lo lắng cho cậu." Lục Chiêu không thấy cậu có gì khác thường, thái độ cũng nhẹ nhàng: "Không cho tôi vào nhà sao?"

Tống Sơ Mãn không tình nguyện lắm, cậu ở một mình đến nay chưa từng có ai vào nhà, cậu nắm tay nắm cửa, cuối cùng vẫn nghiêng người để Lục Chiêu đi vào.

Buổi sáng cậu đã dọn dẹp nhà cửa, nhà không quá rộng, nhưng cậu sống một mình vậy là đủ rồi.

Tống Sơ Mãn lấy một cái ly giấy rót nước cho Lục Chiêu: "Ngồi đi."

"Tiểu Đặng cũng có chuyện gì sao?" Lục Chiêu cúi đầu uống nước.

Tống Sơ Mãn đờ người ra, cảm thấy không được tự nhiên: "Ừm."

Tại sao Lục Chiêu dường như biết hết mọi chuyện, từ tiệm bán hoa đến vì sao anh lại biết được chỗ ở của cậu?

Tiểu khu mặc dù có thể cho người khác tùy ý ra vào nhưng bảo vệ sẽ không nhắc đến thông tin của người ở, mà Tống Sơ Mãn càng không từng nói qua ở bệnh viên hay ở chỗ nào khác.

"Nhưng cậu cũng không bận." Con ngươi đen tuyền của Lục Chiêu nhìn qua: "Ở nhà không muốn lại muốn đi bệnh viện, vì sao?"

Trên người Tống Sơ Mãn còn mặc quần áo tại gia bình thường, căn bản không giống bộ dạng có việc.

"Tôi nói rồi, có chút chuyện riêng."

Tống Sơ Mãn nhấn mạnh: "Không liên quan gì đến bệnh tình."

Nơi này là nhà của cậu, cậu nói chuyện tự tin hơn, đôi mắt cụp xuống vì thiếu kiên nhẫn.