Chương 13

Nhìn bóng lưng chính xác thì có chút tương đồng với Tống Sơ Mãn, hai người liếc nhìn nhau, quyết định đi qua xem thử.

Tống Sơ Mãn còn chưa kịp vòng qua góc đường, phía sau có tiếng bước chân tới gần: "Người anh em đi phía trước, có thể chờ một chút không?"

Trong lòng cậu hoảng hốt, theo bản năng tăng tốc độ chạy về phía trước, đồ trong tay vừa nặng vừa vướng, cậu vừa chạy vừa ném từng thứ một ra phía sau.

Hai người kia cũng không phải dạng dễ đối phó, thấy thế nhanh chóng đuổi theo, Tổng Sơ Mãn thể lực không địch lại hai người, chạy chẳng bao xa đã bị bọn họ bắt được.

Mũ và khẩu trang của Tống Sơ Mãn bị kéo xuống, cấp dưới thấy quả nhiên là cậu, cười đắc ý: "Tống thiếu gia, cuối cùng cũng tìm thấy cậu."

Một người giữ chặt Tống Sơ Mãn, người còn lại đi sang bên cạnh gọi cho Tào Viễn.

Hai tay Tống Sơ Mãn bị trói chặt sau lưng, cậu cố giật ra, người kia liền lên tiếng: "Cậu đừng giãy dụa nữa, nếu lỡ làm cậu bị thương, chúng tôi không biết phải ăn nói làm sao với

Tào tổng." Điện thoại còn chưa gọi, Tống Sơ Mãn cố gắng giữ bình tĩnh, giọng điệu bực tức: "Vậy anh còn dám đối

xử với tôi như vậy sao? Tào Viễn đang trông cậy tôi lấy tiền ra giúp, anh nghĩ anh là ai?"

Người phía sau ngẩn ra, hình như đã bị cậu dọa sợ, lực tay quả thật yếu đi một chút.

Nhân cơ hội này, Tống Sơ Mãn dùng sức vùng ra, một cước đạp vào cậu em của người nọ, lần nữa chạy đi.

Lúc này trên tay cậu không có trở ngại, tốc độ nhanh hơn không ít, hơn nữa địa hình bên này cậu vô cùng quen thuộc, hai tên cấp dưới của Tào Viễn đuổi theo được một đoạn đường, lại bị mất dấu.

Bọn họ bị mắng một trận trong điện thoại, liền đi quanh vài vòng để kiểm tra, nhưng đều không thu hoạch được gì, đành phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, đồng thời bố trí người trông coi tiểu khu mà Tống Sơ Mãn ở.

Tống Sơ Mãn trốn trong một con hẻm nhỏ bí mật, khom lưng, tay chống đầu gối thở dốc.

Cậu dựa vào tường và từ từ ngồi xổm trên mặt đất.

Tiểu khu không về được nữa rồi, người của Tào Viễn nhất định còn đang ngồi xổm ở bên ngoài canh giữ.

Con hẻm này âm u ẩm ướt, rất ít người tiến vào, Tổng Sơ Mãn ngồi tại chỗ này thật lâu, cho đến khi sắc trời tối đen.

Cậu lắng nghe tiếng người nho nhỏ ở phía xa và chìm vào ký ức.

Cậu đã trải qua chuyện tương tự khi còn nhỏ. Hoảng hốt chạy trốn, cuối cùng bị phát hiện và bị bắt trở về, lại chịu không ít khổ sở.

Có lẽ không chỉ một lần, Tống Sơ Mãn không nhớ rõ.

Bây giờ dường như miễn là cậu không di chuyển, chắc chắn họ không thể tìm thấy cậu.

Nhưng cậu vẫn còn một điều rất quan trọng cần làm.

Cậu sẽ đi tìm anh trai mình.

Tống Sơ Mãn theo bản năng lấy điện thoại di động ra, muốn mở một tấm ảnh, liền phát hiện điện thoại đã sớm sập nguồn.

Cậu một mình ở trong ngõ nhỏ vắng vẻ này, cầm điện thoại mà thất thần, cảm thấy khổ sở cùng bất lực.

Dựa vào bức tường lạnh như băng, Tống Sơ Mãn không tự chủ được nghĩ đến Lục Chiêu.

Và con mèo của anh, anh luôn mang theo sữa ngọt hòa cùng nhiệt độ cơ thể anh.

Những thứ này từng chút từng chút, lại trở thành sự ấm áp duy nhất cậu có thể nhớ tới.

Một lúc lâu sau Tống Sơ Mãn vịn tường đứng dậy, xoa đầu gối tê cứng.

Cậu cẩn thận ra khỏi con hẻm, đi về phía chỗ ở của Lục Chiêu.

Nửa đường trời bắt đầu mưa, chỉ trong tích tắc mưa càng lúc càng lớn, Tống Sơ Mãn không thèm để ý, chỉ lo cúi đầu đi bộ.

Đợi bản thân bình tĩnh, Tống Sơ Mãn đã đứng trước cửa nhà Lục Chiêu, nâng ngón tay lạnh đến run rẩy, ấn chuông cửa.

Bên trong vang lên tiếng bước chân, sau đó dừng lại một chút, hình như đang nhìn xem người bên ngoài là ai.

Cửa lớn mở ra, ánh sáng ôn hòa trong phòng chiếu tới, vẻ mặt Lục Chiêu kinh ngạc: "Sơ Mãn?"

Tống Sơ Mãn giống như mới từ trong nước được vớt ra, những giọt nước trên người không ngừng rơi xuống, sợi tóc dính trên má, sắc mặt tái nhợt: "Có thể cho tôi vào trong không?"

Cậu mặc áo không quá dày, mưa thấm qua áo khoác và áo len, lớp áo trong cùng bám vào da thịt.

Tống Sơ Mãn nhìn vô cùng chật vật, ngẩng mặt nhìn về phía Lục Chiêu, bất lực và yếu ớt không hề che đậy mà lộ ra, giống như một con thú nhỏ bị lạc đường, cầu xin sự giúp đỡ từ anh.

Lục Chiêu thất thần một lát, anh đè nén cảm xúc mơ hồ qua một bên, nghiêng người: "Mau vào đi."

Tống Sơ Mãn đang đợi thang máy ở tầng dưới, thật ra có chút hối hận.

Cậu cảm thấy bản thân quá bốc đồng, muộn như vậy, Lục Chiêu có lẽ không muốn bị người khác quấy rầy.

Nhìn phòng khách phía sau Lục Chiêu sạch sẽ ngăn nắp, còn bản thân bước đi nước cứ tí tách rơi, Tống Sơ Mãn lùi lại từng bước, có chút do dự.

Lục Chiêu nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu vào trong.

"Sao lại ướt hết thế này?" Lục Chiêu kéo cậu, trực tiếp dẫn cậu vào phòng tắm.

Anh mở vòi hoa sen, chỉnh nhiệt độ: "Tắm nước nóng trước, cẩn thận bị cảm."

Tống Sơ Mãn sau một lát mới "Ừm.", nâng tay lau bọt nước trên mặt.

Hơi nước nhanh chóng bốc lên trong phòng tắm, Lục Chiêu chỉ chỗ để sữa tắm và dầu gọi: "Quần áo ướt cứ để bên kia đi, chỗ tôi còn có bộ đồ ngủ sạch, cứ mặc đồ của tôi trước đã."

Tổng Sơ Mãn gật đầu, Lục Chiêu dịu dàng nói: "Cậu tắm trước đi, tôi đi lấy quần áo."

Anh đi ra khỏi cửa phòng tắm, Tổng Sơ Mãn dừng lại, chậm rãi cởϊ qυầи áo ướt.

Nhiệt độ vừa phải, có hơi nóng nhưng vẫn chịu được, nhanh chóng xua đi cái lạnh trên người, qua một lúc Lục Chiêu lại đẩy cửa: "Sơ Mãn, tôi đem quần áo đặt ở trên ghế nha."

Tống Sơ Mãn đáp, ngoài cửa có bóng người dừng lại hai gây rồi xoay người đi.

Sau khi tắm xong, cậu mở hé cửa, đưa tay lấy quần áo.

Lục Chiêu cũng để một cái khăn tắm sạch sẽ, Tống Sơ Mãn lau đầu tóc và nước trên người, cầm lấy quần áo.

Áo ngủ và đồ lót vừa nhìn liền biết không phải loại nhỏ như cậu mặc, miễn cưỡng mặt vào, Tổng Sơ Mãn xắn tay áo và ống quần lên một đoạn.

Cậu lại mở cửa một lần nữa, trên đất có đặt một đôi dép.

Phòng tắm ở phía trong, Tống Sơ Mãn đi ra ngoài phòng khách, những vệt nước đọng lại lúc cậu đi đã được lau khô.

Không thấy bóng dáng của Lục Chiêu, chỉ có Miên Miên dựa vào sofa ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng động liền vươn vai.

Trên bàn trà có một cái máy sấy tóc, Tổng Sơ Mãn ôm Miên Miên, cầm lấy máy sấy rồi sấy tóc.

Cậu sấy được một nửa, Lục Chiêu từ phòng làm việc đi ra: "Đã ăn cơm tối chưa? Có đói không?"

Tiếng của máy sấy rất lớn, Tống Sơ Mãn không nghe rõ nên tắt đi: "Sao?"

Lục Chiêu kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa: "Có đói không?"

Tống Sơ Mãn chần chừ lắc đầu: "Không đói."

Cậu không ăn cơm tối, mấy món ăn trên đường đều đã tiêu hết.

Nhưng cậu không cảm thấy đói, càng không muốn ăn.

"Ăn thêm một chút không? Có thích ăn đồ ngọt không? Trong nhà còn một miếng bánh ngọt." Lục Chiêu đi dậy đi vào phòng ăn, ngay sau đó liền lấy ra một miếng bánh ngọt đẹp đẽ hình vuông mang ra.

Tống Sơ Mãn cũng không từ chối, Lục Chiêu ngồi trên sofa, im lặng chờ cậu sấy tóc, ăn bánh ngọt rồi lại đưa cho cậu một ly nước.

"Cảm ơn." Tống Sơ Mãn cầm ly, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ tối, cậu có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, muộn vậy rồi mà còn làm phiền anh.."