Chương 15

Lục Chiêu mơ hồ nhìn thấy giao diện màn hình, lên tiếng hỏi: "Bạn trai à?"

Những lời này rơi vào tai Tống Sơ Mãn, không hiểu sao cảm thấy rất kỳ quái, cậu buông điện thoại xuống, cố ý nói dối: "Ừm, đúng vậy."

Nụ cười trên mặt Lục Chiêu dường như hạ xuống một chút, đáp một tiếng: "Vậy tôi đi trước, cậu gọi điện cho người ấy báo bình an đi."

Anh khom lưng xoa đầu Miên Miên rồi cầm theo đồ đạc, xoay người đi ra cửa.

Đợi sau khi anh đi, trong nhà chỉ còn lại một mình Tổng Sơ Mãn.

Cậu liền mở WeChat, nhắn tin cho Đồng Nhất Hàng.

[An]: Tớ đang ở nhà Lục Chiêu.

Đồng Nhất Hàng không trả lời, chắc còn đang ngủ.

Cậu vứt điện thoại sang một bên, tìm dụng cụ quét dọn cả phòng khách và phòng ăn một lượt, sau đó cùng Miên Miên ngồi trên sofa xem TV.

Lục Chiêu thông qua hình ảnh giám sát, nhìn thấy tất cả hành động của cậu vô cùng rõ ràng.

Tống Sơ Mãn sau khi anh đi chỉ trả lời một tin nhắn, sau đó có mấy cuộc điện thoại đều bị cậu từ chối, cuối cùng hình như tắt máy luôn.

Việc này trông không giống như đang liên lạc với bạn trai của cậu.

Gần đến trưa, Lục Chiêu nhận được một tin nhắn mới.

Trong lúc đó cũng có một cuộc gọi đến, anh bắt máy.

"Lục tổng, chuyện lần trước ngài phân phó đã điều tra rõ ràng." Thanh âm đầu dây bên kia nói với giọng đầy trang trọng, "Đã quá lâu, tìm người năm đó tốn rất nhiều thời gian, mong ngài thứ lỗi.."

Lục Chiêu mở mail ra xem, càng lật xuống, sắc mặt càng lạnh thấu xương.

Anh không nói lời nào, người nọ cho rằng anh không hài lòng, hết mực cẩn thận nói: "Lục.. Lục tổng?"

Một lát sau, người đó mới nghe được Lục Chiêu lên tiếng: "Gửi số điện thoại của Tào Viễn cho tôi."

Tào Viễn bên này chứng kiến việc rốt cục cũng tìm được Tống Sơ Mãn, rồi lại để cậu chạy mất, quá tức giận nên ông ta quyết định tự mình động thủ, đánh hai người ngày hôm qua một trận vì dám để Tống Sơ Mãn chạy thoát.

Tức giận thì tức giận, nhưng người vẫn phải tìm, cấp dưới hiện canh giữ tiểu khu nói cho Tào Viễn biết Tống Sơ Mãn căn bản chưa từng trở về.

Khách sạn xung quanh, thậm chí cả nhà ga, Tào Viễn đều bố trí người đi theo dõi, cả ngày trời cái gì cũng không phát hiện.

Tống Sơ Mãn lúc này nhất định rất cảnh giác, muốn tìm được cậu, giống như mò kim đáy biển.

Tào Kỳ Vân biết được chuyện này, đã sớm gọi cho ông ta nhiều lần, Tào Viễn không dám nghe máy.

Bên công ty cũng đang thúc giục, Tào Viễn hút nửa gói thuốc lá, suy tư nên dùng biện pháp gì câu dẫn Tống Sơ Mãn ra ngoài.

Trong khi ông ta đang tức giận, có một số lạ gọi đến.

Tào Viễn không có tâm tình bắt máy, ném cho cấp dưới giải quyết, cấp dưới bắt máy nghe vài câu, biểu cảm thay đổi.