Chương 2

[Bế quan miễn làm phiền]: [Sao lại đổi, có chuyện không tốt sao?]Đồng Nhất Hàng đã một ngày rồi mới trả lời, Tống Sơ Mãn lúc này đang phụ việc ở phía trong tiệm hoa, cầm theo bình tưới cây, nhanh nhẹn tưới cho từng đóa hoa.

Trên giá gỗ dựng sát vách tường đặt một hàng sen đá, Tổng Sơ Mãn đang muốn lấy khăn lau mấy chậu cây hoa, Tiểu Đặng phóng lại đây, đặt bó hoa xuống.

"Để em làm cho anh!" Cô nhận lấy khăn lau, ý bảo Tống Sơ Mãn đi qua bên cạnh nghỉ ngơi.

Tiểu Đặng cũng biết rõ tình huống anh chủ của cô, cô là cô gái tính tình phóng khoáng, tâm tư cũng tế nhị, cũng không nhiều chuyện về chuyện của Tổng Sơ Mãn, làm việc cũng nhanh nhẹn.

Tống Sơ Mãn cũng không từ chối, ngồi xuống phía sau quầy bar, xem tin nhắn của Đồng Nhất Hàng.

[An]: [Không phải, là do bác sĩ muốn đi du học.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Ô.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Nhưng trị liệu của cậu vẫn chưa hoàn thành mà, đổi bác sĩ khác thì không tốt lắm, viện phí của bệnh viện đó quá mắc, cậu thu xếp một chút, hỏi bọn họ cho kỹ càng, có bồi thường tiền hay không?]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Cậu gửi số điện thoại qua đây đi, để tớ hỏi!]

Đồng Nhất Hàng ting ting nhắn một hàng dài, Tổng Sơ Mẫn cúi đầu nhìn, buồn bực trong lòng hai ngày nay cũng tiêu tan một ít.

[An]: [Không cần đâu.]

Cậu mặc dù không thích, nhưng cũng chỉ là lặp lại quá trình từ một người xa lạ trở nên thân quen mà thôi, cũng không có gì to tát cả, cũng không muốn nhiều chuyện.

Hơn nữa đối với Tổng Sơ Mãn mà nói, bác sĩ tâm lý có lẽ chỉ là một công cụ để đảm bảo cuộc sống bình thường, về phần có thể chữa hết bệnh không, tới nay cậu vẫn chưa nghĩ đến.

[Bế quan miễn làm phiền]: [Được rồi nghe lời cậu.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Bác sĩ mới cậu đã gặp qua chưa? Cảm thấy sao?]

[An]: [Vẫn chưa, là người mới nhận chức, cuối tuần gặp.]

Tống Sơ Mẫn nhớ tới lời Triệu Tề đã nói, bác sĩ mới hình như đã gặp cậu rồi, nhưng cậu cẩn thận lục xoát trong trí nhớ một lần, xác định không có ấn tượng gì về vị "Bác sĩ Lục" cả.

[Bế quan miễn làm phiền]: [Mới đến hả? Tên là gì? Tớ đi tra thử.]

[An]: [Quên rồi, là họ Lục.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [....]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Người mới đến rất có thể chưa đủ kinh nghiệm, đến lúc đó nếu chưa hài lòng thì kêu bọn họ đổi người khác, thái độ cứng rắn một chút, không được để bọn họ thấy chúng ta dễ bắt nạt!]

Đồng Nhất Hàng cảm thấy Tống Sơ Mãn là người bị thiệt trong chuyện này, hận không thể lập tức bay trở về che chở cho cậu, lại không khỏi lo lắng cho cậu.

[Bế quan miễn làm phiền]: [Dạo này tớ cũng rảnh rỗi, có chuyện gì thì nhớ kể với tớ.]

[An]: [Ừm, cảm ơn.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Cậu rõ ràng đã quên tớ mất rồi, hai chúng ta còn có thể chăm sóc nhau, chứ mẹ kế kia của cậu đã sớm xem cậu không tồn tại, không thèm để ý cậu đi đâu.]

Tống Sơ Mãn cứng đờ, đầu ngón tay cầm điện thoại hơi cong lại.

Vài mảnh kí ức trong dòng chảy không kiểm soát được mà dũng mãnh tràn vào biển kí ức, gương mặt mơ hồ, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc tiêu cực chồng chất, ánh mắt của Tống Sơ Mãn càng ngày càng lạnh lùng, như kết một tầng băng.

[An]: [Không cần.]

Cánh cửa kính của tiệm hoa bị một người mở ra, hai cô gái cùng nhau tiến vào, lựa mấy cành hoa hoa tươi đã được bó lại, vừa nhỏ giọng nói cười vừa đi lại bàn thanh toán tiền, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua người Tống Sơ Mãn.

Tổng Sơ Mãn ngẩng đầu lên, một cô gái trong đó nhìn bị vẻ mặt lạnh như băng của cậu dọa sợ, vô thức rụt bàn tay đang cầm điện thoại lại, màn hình vẫn dừng lại ở trang thêm bạn tốt WeChat.

Tiểu Đặng đi lại đây, Tống Sơ Mãn hạ mắt: "Thật xin lỗi."

Sau đó cậu xoay người rời khỏi quầy, đi sửa sang lại giấy gói hoa.

Bận rộn một buổi sáng, Tống Sơ Mãn về nhà nấu cơm, sau khi ấn nút nấu cơm trong nồi cơm điện, cậu cầm một túi thức ăn cho mèo và mấy cái chén đi xuống lầu.

Bên cạnh tiểu khu có một góc hoang vắng, cỏ dại mọc um tùm, những cành cây rơi đầy dưới chân cậu, Tổng Sơ Mãn thành thạo chia thức ăn cho mèo vào mấy cái chén nhỏ rồi đặt trên mấy bậc cầu thang.

Cậu lùi ra phía sau kiên nhẫn chờ, sau một lúc lâu, trong bụi cây phát ra âm thanh, một con mèo màu vàng múp ló đầu ra thăm dò, ngửi cái chén.

Con mèo vàng kêu meo meo, rất nhanh có con thứ hai, thứ ba... năm con mèo lang thang có đủ màu lông liên tiếp đi ra, một con chiếm cứ một chén.

Tống Sơ Mãn chuẩn bị bảy chén thức ăn cho mèo, còn có một chén lẻ loi ở đó.

Cậu cẩn thận xem xét, phát hiện thiếu mất một con mèo màu trắng đen như bò sữa, đợi rất lâu cũng không thấy đi ra, thức ăn cho mèo cũng bị mấy con mèo khác chia ra ăn sạch.

Mấy con mèo lang thang ăn nó chán chê mới ngồi xổm trên mặt đất liếʍ móng vuốt, Tổng Sơ Mẫn lặng lẽ bước lại từng bước, muốn tới gần bọn nó.

Nhưng cậu mới động, con mèo màu quả quýt cầm đầu cảnh giác nhìn lại, miệng phát ra tiếng gừ gừ tức giận, dọa nạt, quay đầu tiến vào trong bụi cây.

Những con khác thấy mèo đại ca đi rồi, cũng nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một hàng chén không.

Tổng Sơ Mãn vô cùng mất mác, nhận lệnh thu dọn mấy cái chén trên cầu thang.

Xế chiều, Triệu Tề gọi điện thoại lại: "Tiểu Tống, tôi có cho bác sĩ Lục WeChat của cậu, có chuyện gì thì liên lạc trước với nhau một chút."

Ngày hôm đó anh ta nhắn cho Tổng Sơ Mẫn một cái tin nhắn nhưng không nhận được hồi âm, biết Tổng Sơ Mẫn sẽ không chủ động, liền đem WeChat của cậu đưa cho Lục Chiêu.

Tổng Sơ Mãn đơn giản "Ừm" một tiếng, cúp điện thoại.

Triệu Tề đang trên đường ra sân bay, anh ta nghĩ một hồi, mở số điện thoại Lục Chiêu ra rồi bấm gọi.

Tiếng thông báo cuộc gọi bận vang lên, anh ta chuẩn bị cúp máy thì lại kết nối, đầu dây bên kia điện thoại truyền tới âm thanh nhẹ nhàng của một người đàn ông: "Tiền bối?"

"Tiểu Lục, tư liệu của Tổng Sơ Mãn cậu xem qua hết rồi chứ?"

Lục Chiêu tựa lưng vào ghế ngồi, tài liệu nằm trên bàn đúng là tư liệu của Tống Sơ Mẫn được ghi chép tỉ mỉ, còn có cả ghi chép về những lần trao đổi trị liệu trước đây, anh thuận tay cầm lấy một trang giấy: "Dạ, đã xem rồi."

Triều Tề hỏi anh vài câu lại nói: "Bạn trai của cậu ấy, cậu nên hỏi thêm."

Nghe lời này, con ngươi Lục Chiêu híp lại, anh không biểu tình gì tháo kính xuống, ngữ khí như thường: "Được."

Triệu Tề nói không lâu lắm, Lục Chiêu cúp điện thoại, lại có người gọi đến.

Lục Chiêu bắt máy, vẻ mặt ẩn chứa chút không kiên nhẫn: "Nói."

"Lục tổng." Đầu bên kia điện thoại thận trọng: "Lão gia hỏi ngài khi nào thì trở về một chuyến..."

"Nói lại đi." Lục Chiêu tùy ý nói: "Gần đây bận."

"Được rồi, còn bên phía công ty..."

"Việc nhỏ không cần nhắc đến." Anh ngắt lời, nâng tay xoa mi tâm: "Nếu không xử lý được thì gửi mail cho tôi."

Trợ lí không dám làm phiền nữa, sau khi cúp điện thoại, Lục Chiêu mở WeChat, Tổng Sơ Mẫn đã chấp nhận lời mời thêm bạn tốt của anh, hình đại diện đen như mực, biệt hiệu chỉ có một chữ, im lặng nằm trong danh sách.

Lục Chiêu nhấn mở hình đại diện của Tống Sơ Mãn, phóng to lên mới nhìn rõ là ảnh chụp vào buổi tối, ở giữa có một con mèo ngồi xổm trong bụi cây.

Anh thoát ra, ở khung trò chuyện nhập hai chữ "Xin chào" gửi đi.

Tống Sơ Mãn vẫn không trả lời, Lục Chiêu cũng không để ý, nhìn tư liệu trên bàn có chút đăm chiêu.

Anh có gặp Tổng Sơ Mãn một lần vào tuần trước, nhưng có lẽ Tống Sơ Mãn không nhớ rõ.

Hôm đó, Lục Chiêu đi đến bệnh viện, vốn muốn đến nhìn thử xem, bệnh viện gia đình này có cổ phần của công ty anh, xem như là một hạng mục đầu tư.

Nửa chừng anh đi hút thuốc, hành lang này ngoài trời, phần nhô ra có kê cái bàn làm khu vực hút thuốc, Tống Sơ Mãn vừa vặn đi ngang qua, rẽ vào cuối đường muốn đi rửa tay.

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua sau lưng Lục Chiêu, Tổng Sơ Mãn hứng nắng, da trắng trong suốt, trên sống mũi có nốt ruồi hồng dễ thấy, khuôn mặt xinh đẹp này trùng với đứa bé trong trí nhớ của Lục Chiêu.

Tổng Sơ Mãn hình như phát hiện được ánh mắt của anh, ánh mắt xuyên qua màn khói mịt mù, sau đó thu lại, ánh mắt không có một chút dao động.

Lục Chiêu vẫn nhớ kỹ, đứa bé đó tên "An An".

Biệt danh WeChat của Tống Sơ Mãn là "An", nhưng Lục Chiêu không thể hoàn toàn khẳng định, vẫn còn nhiều chỗ chưa nói rõ được.

Lấy thân phận của anh và trình độ của anh, làm một bác sĩ tâm lý là dư sức, nếu nhận lỗi, thời gian này liền để bản thân mình thả lỏng một chút.

Lục Chiêu lại lướt qua vòng bạn bè trống rỗng của Tổng Sơ Mãn, đặt điện thoại qua một bên.

Sau khi thêm Lục Chiêu, Tổng Sơ Mãn cũng lặng lẽ xem qua tư liệu của anh.

Biệt danh là "Lục Chiêu" đường đường chính chính, hình đại diện là hình mây trời bình thường, vòng bạn bè gần đây nhất đã đăng ba ngày trước, có một tấm ảnh chụp.

Ảnh chụp là ở trong bệnh viện, trên mặt nở một nụ cười ấm áp, thoạt nhìn giống như Triệu Tề đã nói "Tính cách tốt, có kiên nhẫn".

Tổng Sơ Mẫn lưu ảnh chụp lại, gửi cho Đồng Nhất Hàng.

[An]: [Hình ảnh]

[An]: [Bác sĩ mới.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Wow.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Không tệ, cũng chỉ kém tớ một chút thôi.]

[An]: [Chiều thứ bảy sẽ gặp nhau.]

[Bế quan miễn làm phiền]: [Được, đừng lo lắng, càng không được để anh ta mê hoặc! Không thích liền đổi người! Nhìn đẹp trai cũng không được!]

Đồng Nhất Hàng biết tính hướng của cậu, Tống Sơ Mãn bị anh ấy chọc cười, nhớ ra bản thân chưa từng nói với anh ấy chuyện bạn trai mình.

Dạo này Đồng Nhất Hàng bận quá, hai người gần như không nói chuyện với nhau, lúc này có cơ hội nhưng Tổng Sơ Mẫn lại chần chừ.

Đồng Nhất Hàng là bạn bè của cậu, không phải là bác sĩ tâm lý có thể ứng phó tùy tiện, cậu mơ hồ cảm thấy nếu nói cho anh ấy biết sẽ có rất nhiều chuyện phiền nhiễu xảy ra.

Anh ấy chắc chắn sẽ hỏi rất nhiều chuyện, Tống Sơ Mẫn có chút nhức nhức cái đầu.

Chờ anh ấy về nước lại nói sau đi.

Tống Sơ Mãn suy nghĩ.

Chiều thứ bảy, Tổng Sơ Mẫn dựa theo thời gian đã hẹn trước đi đến bệnh viện.

Lúc này mới kết thúc giờ nghỉ trưa, trong thang máy rất đông người, Tống Sơ Mãn yên lặng xoay người đi đến thang bộ.

Cậu chậm rãi bước đi lên cầu thang, lúc này Lục Chiêu đang cầm tư liệu đi về phòng làm việc, phía sau có người chạy theo.

"Bác sĩ Lục!"

Lục Chiêu quay đầu, người gọi anh là một cô gái, cũng làm trong viện, Lục Chiêu gặp qua hai lần, cô cầm trong tay một túi bánh quy nhỏ, cười hì hì đưa qua: "Cái này tặng anh."

Lục Chiêu vốn không muốn nhận, nhưng không từ chối được, cười cười: "Cảm ơn."

Cô gái ngại ngùng, đỏ mặt tạm biệt anh, nhanh chân rời đi.

Sau lưng cô, Lục Chiêu nhìn thoáng qua bánh quy, thuận tay ném vào thùng rác bên cạnh, rơi xuống đáy phát ra tiếng "Bịch".

Tống Sơ Mãn mới lên chỉ nghe âm thanh này, cậu bước ra khỏi cầu thang, nhìn thấy Lục Chiêu đứng ở hành lang.

Lục Chiêu không ngờ cậu đi thang bộ lên, có chút kinh ngạc, anh đẩy mắt kính lên mũi: "Tống Sơ Mãn?"

Tống Sơ Mãn thấy qua ảnh chụp, nhưng trong ảnh chụp Lục Chiêu không có đeo mắt kính, cậu sững sốt hai giây mới nhận ra đây là ai.

Lục Chiêu không giống Triệu Tề mỗi lần đều mặc vest, mà là mặc một cái áo khoác dài màu sẫm, vóc người cao ngất, khuôn mặt anh tuấn, ý cười bên môi rất vô hại.

Nhìn qua rất hiền lành, dễ nói chuyện.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tổng Sơ Mãn khi nhìn thấy Lục Chiêu.