Chương 9

Đàn em phía sau liền bưng một chậu hoa lên, ném xuống đất, mảnh gốm vỡ văng khắp nơi.Tiểu Đặng sợ hãi, im bặt.

"Nhìn đi? Mấy anh em này của tao tính tình không tốt lắm." Tào Viễn ngoài cười nhưng trong không cười: "Nếu Tống Sơ Mãn không đến chỉ sợ đồ đạc trong tiệm này chắc không còn bao nhiêu đâu."

Ông ấy mang tới ba bốn người, ngoài cửa cũng có người canh, có người nhìn chằm chằm Tiểu Đặng và điện thoại của cô.

Tiểu Đặng dù sao cũng là con gái, run rẩy nói: "Tôi.. tôi gọi cho anh ấy."

Hôm nay Tổng Sơ Mãn không muốn đi đến tiệm bán hoa là do muốn trốn Tào Viễn.

Cậu nhận được điện thoại của Tiểu Đặng thì rất tỉnh táo, giống như đã đoán trước.

"Anh đến liền, đừng sợ." Tổng Sơ Mẫn an ủi Tiểu Đặng mấy câu, điện thoại đã bị Tào Viên giật lấy.

"Sơ Mãn à, con không cần lo lắng, từ từ rồi đến, cậu ở trong tiệm chờ con." Tào Viễn cười nói, đầu dây bên kia Tống Sơ Mẫn im lặng, sau đó liền cúp máy.

Tâm tình Tào Viễn không tệ, không so đo với cậu, ông ấy ngồi xuống ghế đàn em mang đến, nhìn thấy mảnh vỡ của chậu hoa ở trên đất lại cảm thấy chướng mắt: "Nhanh dọn sạch đi."

Trước khi Tổng Sơ Mãn ra cửa đã nhận được tin nhắn của Lục Chiêu.

[Lục Chiêu]: Tôi về rồi, báo cho cậu một tiếng.

Anh về rồi, Tổng Sơ Mãn không cần cho mèo ăn.

Tổng Sơ Mẫn nhìn khung chat không trả lời, cất điện thoại rồi đi đến tiệm bán hoa.

Lúc cậu tới, cửa kính tiệm bán hoa đóng chặt, treo bảng đóng cửa, bên trong có loáng thoáng bóng mấy người.

Trên đường đi, trong đầu Tổng Sơ Mãn liên tục có ý định trốn tránh, nhưng Tiểu Đặng ở trong tiệm, cậu chỉ có thể gồng mình đi.

Thấy cậu quả nhiên đã tới, Tào Viễn bảo người mở cửa, đón cậu vào: "Cháu trai, sắc mặt không tệ nha!"

Tống Sơ Mãn đi vào, nhìn về phía Tiểu Đặng: "Em về trước đi."

Ánh mắt Tiểu Đặng lo lắng, gật đầu lấy túi chuẩn bị rời khỏi, lại bị Tào Viễn ngăn lại: "Ê ê, ngại quá, chắc phải đợi một chút rồi."

Nhân viên này hôm qua lừa ông ấy, Tào Viễn vẫn ghim trong lòng.

Tống Sơ Mẫn có lẽ không dám làm gì, nhưng Tiểu Đặng thì chưa chắc, huống hồ lúc nãy ông đã đạp một chậu hoa trước mắt Tiểu Đặng.

Để an toàn, Tào Viễn bảo người mang Tiểu Đặng vào nhà kho, chờ ông ấy và Tổng Sơ Mẫn nói chuyện xong thì mới được đi.

Tào Viễn phân phó xong, tự mình đẩy ghế ra: "Nào, ngồi xuống."

Tống Sơ Mãn đứng tại chỗ: "Không cần."

Cậu đến bây giờ cũng không gọi Tào Viễn một tiếng cậu, Tào Viễn cũng không để ý, không có quan hệ huyết thống, ông ấy cũng không muốn coi Tống Sơ Mãn là cháu thật.

"Con ở một mình, chắc chịu không ít khổ?" Tào Viễn giả vờ trò chuyện: "Haiz, chúng ta sống cũng không dễ, cả ngày đều bận rộn."

Tống Sơ Mãn buông lỏng tay, lại tiếp lời ông ấy: "Ông tìm tôi có chuyện gì?"

Có rất nhiều chuyện trong lòng hai người biết rất rõ, Tổng Sơ Mẫn lại thẳng thừng như thế, Tào Viễn cũng không nhiều lời.

"Cậu biết, con không muốn bị làm phiền, không còn cách nào khác cậu chỉ có thể làm vậy."

Nói đến đây sắc mặt Tào Viễn có chút xấu hổ, ngột ngạt, lại nói: "Đầu năm nay làm ăn không tốt lắm, cạnh tranh rất lớn, gần đây công ty gặp chút khó khăn, không xoay vốn được.."

Tống Sơ Mãn liền hiểu ra, đây là tìm cậu đòi tiền.

Tào Viễn tiếp tục nói: "Công ty vẫn là chúng ta quản lý, nhưng cũng có phần của con, lúc nào con muốn trở về, nhà họ Tống sẽ mở rộng cửa! Cậu có thể cho con một chức vụ an nhàn ở công ty, chắc chắn thoải mái hơn so với ở chỗ này.."

Tổng Sơ Mẫn cảm thấy buồn cười, cậu không muốn nghĩ xem lời nói của Tào Viễn có mấy phần thật: "Muốn bao nhiêu?"

Tào Viễn thầm nghĩ thú vị, giơ tay đưa một con số.

Tổng Sơ Mãn không hiểu biết về việc kinh doanh của công ty, đoán: "Năm mươi vạn?"

Tào Viễn nói: "Năm trăm vạn."

Tổng Sơ Mẫn im lặng một chặp, Tào Viễn tưởng cậu không muốn đưa.

Lúc đó Tổng Sơ Mẫn không cần công ty, cũng không muốn nhà cửa, vì vậy ông nội Tống đã cho cậu hai phần ba số tiền hiện có của nhà họ Tống, sau khi di chúc có hiệu lực số tiền đó đã được chuyển vào số tài khoản của cậu.

Cho dù tiêu cỡ nào thì năm trăm vạn chắc cũng có đi?

Ông ta nghĩ Tống Sơ Mẫn không dám phản kháng, huống hồ cũng đã bị tìm ra, muốn trốn thêm lần nữa cũng không dễ.

"Sơ Mãn à.." Nụ cười của Tào Viễn tắt dần, trong lời nói có chút uy hϊếp: "Cậu lần này thật sự không còn cách nào, cần con giúp đỡ, đều là người một nhà, con chắc cũng không muốn ầm ĩ đúng không?"

Người một nhà? Tổng Sơ Mẫn cảm thấy buồn nôn.

Cậu không muốn nhìn thấy bộ mặt ghê tởm này lần nào nữa nên thỏa hiệp: "Tôi cần thời gian chuẩn bị."

Tào Viễn rất hài lòng với kết quả này, mỉm cười đứng dậy: "Cảm ơn Sơ Mãn, sau này thường xuyên về nhà chơi.."

Ông ta vừa nói vừa muốn vỗ vai Tổng Sơ Mãn, lại bị cậu né tránh.

Tào Viễn xấu hổ thu tay, để lại một câu: "Mấy ngày nữa cậu lại đến." rồi dẫn người rời đi.

Tiểu Đặng trong nhà kho đi ra, cần thận kêu một tiếng: "Anh chủ?"

Tống Sơ Mãn hoàn hồn, đáp: "Em về đi, hôm nay không bán."

Tiểu Đặng ở bên trong nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người, rất lo lắng, muốn hỏi mấy chuyện nhưng Tống Sơ Mẫn đã đi lấy chìa khóa rồi chuẩn bị khóa cửa.

Dưới sự thúc giục của cậu, Tiểu Đặng đành phải rời đi.

Lật tấm bảng "đóng cửa" ngoài cửa tiệm, Tổng Sơ Mãn như tự hành hạ bản thân, vệ sinh tiệm từ trong ra ngoài một lần thẳng cho đến khi mệt mỏi gục xuống ghế.

Như vậy dường như có thể quên đi mất chuyện không vui vẻ, Tống Sơ Mãn ngẫn ngơ một lúc rồi đóng cửa đi về.

Tống Sơ Mãn không muốn đưa tiền cho Tào Viễn, cậu dự định hai ngày đây tìm cơ hội rồi lặng lẽ đi, không bao giờ.. để người khác tìm ra.

Chỉ là cậu không nỡ rời mấy con mèo trong tiểu khu, sau khi cậu đi, không biết có ai cho bọn nó ăn không.

Còn có Miên Miên, cậu vừa mới trở nên quen thuộc với nó mà.

Đợi đến khi đến chỗ khác, muốn tìm thấy một bác sĩ tâm lý mới tốt như Lục Chiêu sẽ rất khó.

Trưa cậu không ăn cơm, mang thức ăn cho mèo xuống dưới lầu cho mèo ăn.

Sớm hơn bình thường rất nhiều, Tống Sơ Mãn đợi thật lâu cũng không thấy có con mèo nào đi lại đây, dựa vào tường ngẩn người.

Không biết qua bao lâu, cách đó không xa truyền đến tiếng mèo kêu yếu ớt, nghe không bình thường.

Tổng Sơ Mẫn dựa theo âm thanh đi qua, ở trong lùm cây tìm thấy một con mèo đang nằm sấp, là một con mèo lông đen trắng.

Cậu nhận ra nó, nó là con mèo bò sữa mà khoảng thời gian trước không thấy xuất hiện.

Nó nằm nghiêng bằng một tư thế bất thường, nhìn thấy Tống Sơ Mãn cũng không sợ hãi, lại yếu ớt kêu một tiếng.

Tổng Sơ Mãn ngồi xổm xuống sờ đầu nó, gạt mấy cành cây xung quanh ra, ở trên chân sau của con mèo bò sữa cậu phát hiện một vết thương rất sâu, nhìn không ra là do thứ gì gây ra, lông quanh miệng vết thương dính đầy máu, trong bụi cỏ cũng dính một ít.

Cậu bị vết máu trước mặt làm choáng váng, sửng sốt chớp mắt một cái, sau khi hoàn hồn liền vội vàng ôm lấy mèo bò sữa mang đến bệnh viện.

Bước được mấy bước, Tổng Sơ Mãn dừng lại.

Cậu bắt đầu không chắc chắn, cúi đầu dùng một tay ôm mèo, tay kia đưa lại gần mũi nó dò hơi thở.

Lần trước Tống Sơ Mãn cũng như vậy, cậu tưởng đó là một con mèo con bình thường, nhưng người ta lại nói với cậu nó đã chết rất lâu.

Sau khi cậu nhận ra, mới phát hiện trong nhà có một mùi hôi thối, mà trước đó cậu không nhận ra.

Có phải lần này cậu cũng sai không, con mèo bò sữa trước mặt thực tế đã không còn thở.

Nếu không tại sao nhiều ngày rồi nó không xuất hiện hôm nay lại đột nhiên trở về và bị thương.

Hoặc là hiện tại tất cả mọi thứ đều là ảo giác của cậu thôi, trong tay cậu không có bất kỳ thi thể của con mèo nào cả.

Khi còn nhỏ, Tổng Sơ Mãn có nuôi một con mèo.

Là một con mèo lang thang nhỏ gầy, chạy vào nhà họ Tống để tìm thức ăn, Tổng Sơ Mẫn không dám cho nó ở lâu, chỉ có thể chừa chút thức ăn thừa rồi lén cho nó ăn.

Đáng tiếc qua mấy ngày đã bị Tào Kỳ Vân phát hiện.

Có một khoảng thời gian dài, Tào Kỳ Vân không cho bất cứ ai nói chuyện với cậu, lại càng không cho cậu đến trường, nói với người ngoài là cậu có tính cách đặc biệt, cần mời gia sư dạy riêng, thực chất chỉ có một số giáo trình và video dạy học thôi.

Sau khi phát hiện mèo con, Tào Kỳ Vân cho người đánh chết con mèo trước mặt Tổng Sơ Mãn.

Đôi mắt đỏ rực giống như trong ký ức, Tổng Sơ Mẫn ôm chặt con mèo không biết làm sao.

Cậu muốn xin giúp đỡ, cậu nghĩ ngay đến Lục Chiêu.

Tổng Sơ Mẫn dựa vào tường ngồi xuống, đặt mèo bò sữa vào trong lòng, lấy điện thoại ra rồi gọi cho Lục Chiêu.

Cậu không lưu số Lục Chiêu nhưng lịch sử cuộc gọi rất ít, cậu rất nhanh đã tìm được và bấm gọi.

Điện thoại được kết nối, Tống Sơ Mãn hỏi: "Anh có thể lại đây được không?"

Lục Chiêu nhanh chóng qua.

Anh đến chỗ Tổng Sơ Mãn hay cho mèo ăn, dựa vào kí ức rất nhanh đã tìm được người ngồi ở góc sáng, trong lòng còn có một con mèo bị thương.

"Làm sao vậy?" Lục Chiêu bước lại, kiểm tra cả người Tống Sơ Mãn, thấy cậu không có chuyện gì mới yên tâm.

Con mèo trong lòng cậu bị thương nặng, Lục Chiêu nhẹ giọng hỏi: "Phát hiện nó ở đâu?"

Nhìn thấy anh, Tổng Sơ Mẫn an tâm không ít, ngón tay chỉ vào con mèo, bất an hỏi: "Nó.. còn sống không?"

Lục Chiêu gật đầu: "Máu ngừng chảy rồi, nhưng phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện."

Tổng Sơ Mẫn như bỏ được gánh nặng, lập tức bừng tỉnh: "Chúng ta mau mang nó đi.."

"Tôi đi lấy xe của tôi, ngay bên ngoài thôi." Lục Chiêu ôm lấy con mèo trong tay cậu, sải bước đi trước.

Tới bệnh viện thú y, mèo bò sữa được đưa vào phòng phẫu thuật, Tổng Sơ Mãn ở ngoài cửa lo lắng cho nó, đứng ngồi không yên.

Lục Chiêu an ủi cậu: "Sẽ không sao đâu."

Trạng thái hôm nay của Tổng Sơ Mãn thoạt nhìn không tốt, Lục Chiêu không biết buổi sáng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ là cậu lo lắng cho con mèo.

Tổng Sơ Mãn thất hồn lạc phách, không chút thả lỏng.

Thẳng đến khi bác sĩ nói: "May mà đến kịp, tình huống đã ổn định rồi."

Tổng Sơ Mãn thở phào: "Tôi có thể vào nhìn nó không?"

"Có thể."

Phẫu thuật xong có người rửa sạch vết máu trên lông mèo bò sữa, bác sĩ nói: "Nó bị ô tô cán vào, xương chân sau bị gãy, phải dưỡng thương một khoảng thời gian."

Tống Sơ Mãn gật đầu lia lịa.

"Cậu là chủ của nó?" Mèo bò sữa trên người không bẩn, ngoại hình cũng không ốm, bác sĩ tưởng là mèo của Tổng Sơ Mãn, chỉ trích nói: "Sau này nên khóa kỹ cửa sổ và cửa chính, không được để nó chạy lung tung nữa."

Tổng Sơ Mãn không phản bác, chỉ gật đầu.

Miệng vết thương cũng cần rửa sạch và thay băng đúng giờ, bác sĩ đề nghị nên để mèo ở lại bệnh viện, chờ sau khi được cho về thì tính sau.

Tổng Sơ Mãn đồng ý, đi thanh toán viện phí, thuận tiện mua một hộp đồ ăn, muốn đợi sau khi thuốc tê hết hiệu lực thì cho nó ăn.

Lục Chiêu một mực im lặng đi theo cậu, thấy vậy cậu nhẹ giọng nói: "Trước tiên đi thay đồ đã?"

Quần áo của cậu và trên tay đều không cẩn thận mà dính máu, Lục Chiêu cũng như vậy.

Tổng Sơ Mãn "Ừm." một tiếng, theo chân anh đi vào phòng vệ sinh.

Dòng nước chảy qua người, vết bẩn và vết máu đều nhanh chóng trôi đi, Tống Sơ Mãn cầm lấy khăn giấy lau quần áo, nhưng làm sao cũng không lau sạch được, vết máu đỏ hồng đã khô lại.

Lục Chiêu sau khi rửa lại đơn giản, nghiêng đầu nhìn thấy Tống Sơ Mãn đang chà quần áo, biểu cảm chết lặng, lau một cách máy móc.

Một bàn tay nhẹ nhàng lấy khăn giấy trong tay Tống Sơ Mãn, cậu mờ mịt ngẩng đầu.

Lục Chiêu cầm một tờ khăn giấy mới, thấm nước, cúi người giúp cậu lau.

Tống Sơ Mẫn ngoan ngoãn đứng yên không nhúc nhích, chờ Lục Chiêu lau xong lại sửa sang quần áo cho cậu: "Tốt rồi."

Trong nhà vệ sinh không có người thứ ba, Lục Chiêu hồi tưởng lại những gì cậu đã hỏi khi anh tìm thấy Tổng Sơ Mãn.

Anh ném khăn giấy đi: "Cậu đừng lo lắng quá, con mèo đó trước kia được cậu chăm rất tốt, nhất định sẽ sớm hồi phục."

Tống Sơ Mãn đáp một tiếng, đối diện trước ánh mắt của Lục Chiêu muốn nói lại thôi.

Lục Chiêu ôn nhu hỏi: "Sao vậy?"

Mèo đã được chữa trị thành công, cũng chứng tỏ cậu không có ảo giác, Tống Sơ Mãn đối mặt với bác sĩ tâm lý của cậu, nhịn không được hỏi: "Tôi khi đó tưởng rằng.." Cậu cảm thấy tự trách và hoảng sợ: "Tưởng nó đã chết."

"Nó còn cử động, đương nhiên chưa có chết." Lục Chiêu vươn tay sờ trán Tổng Sơ Mãn, nhẹ giọng an ủi: "Hơn nữa cậu còn gọi liền cho tôi, cậu làm rất tốt."

"Nó ở trong tay tôi rồi cử động còn liếʍ tay tôi." Tống Sơ Mãn vẫn thấp thỏm: "Nhưng tôi sợ đó là ảo giác của tôi."

Có người khác đi vào nhà vệ sinh, Lục Chiêu kéo Tổng Sơ Mãn đi ra ngoài, nói: "Không phải ảo giác."

"Nếu phải thì sao?" Ngày hôm nay phát hiện quá nhiều chuyện, Tống Sơ Mẫn đứng sững sờ: "Nói không chừng, bây giờ cũng là ảo giác của tôi."

Lục Chiêu dừng lại, xoay người: "Tôi không phải."

"Hả?" Tổng Sơ Mãn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nhất thời không hiểu được, ánh mắt mơ hồ bối rối.

"Tôi nói, tôi không phải là ảo giác của cậu."

Lục Chiêu cúi thấp đầu, chậm rãi ôm cậu vào lòng: "Tôi là thật."

Thân nhiệt thuộc về người khác không ngừng truyền tới, Tổng Sơ Mẫn an tĩnh không vùng vẫy, nhưng cảm giác Lục Chiêu càng ôm càng chặt.

Tống Sơ Mãn cau mày đẩy anh ra: "Tôi thở không được.."

Lục Chiêu bị cậu đẩy lùi về sau một bước, tiếp theo lại nắm lấy cổ tay cậu lần nữa kéo cậu vào lòng, ôm chặt lấy, khí nóng phun bên tai: "Cảm thấy thế nào?"

Hai tay Tống Sơ Mãn bị giữ chặt, nửa người trên dán sát vào Lục Chiêu.