Chương 27

Sau khi Long Trì rời đi, Đổng lão bản không làm được vụ kinh doanh nào vì tin tức về Yêu Hoàng đã lan ra ngoài. Các sinh vật phi nhân loại nhát gan không dám bén mảng tới cửa tiệm, sợ làm gì không đúng sẽ bị Yêu Hoàng nuốt chửng hoặc bị một cú đuôi của Yêu Hoàng làm cho hồn bay phách lạc.

Theo truyền thuyết, Yêu Hoàng có tu vi hàng vạn năm, là vị vua đầu tiên của yêu tộc, có sức mạnh cực kỳ khủng khϊếp và tính tình rất xấu. Anh ta có tám mươi con mắt có thể xoay vòng, chỉ cần liếc mắt một cái, bất kể là người hay yêu, đều sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không siêu sinh!

Thật đáng sợ quá đi!

Đổng lão bản không kiếm được tiền, tiếc nuối đóng cửa đi ngủ, trong khi Yêu Hoàng với tám mươi con mắt trong truyền thuyết đang đứng bên ngoài một cửa hàng hoa, qua lớp kính trong suốt nhìn những bông hoa hồng đẹp bên trong, mặt không biểu cảm: ▼_▼

Nhân viên trực đêm thấy anh ta đứng ngoài cửa không đi, ăn mặc không giống người không có tiền, bèn ra chào hỏi: "Quý khách muốn mua hoa phải không? Mời anh vào xem thử."

Long Trì lạnh lùng quét mắt qua người nhân viên, lạnh nhạt nói: "Ít quá."

Nụ cười trên mặt nhân viên cứng lại, sau đó vui mừng khôn xiết, gặp khách sộp rồi! "Anh yên tâm, chúng tôi có vườn ươm riêng, anh trả tiền đặt cọc trước, cần bao nhiêu ngày mai chúng tôi sẽ giao đến nhà anh."

Long Trì lạnh lùng gật đầu, chỉ vào những bông hoa hồng đang nở rộ, hỏi: "Vườn ươm ở đâu? Ta muốn tự mình hái."

Tặng hoa cho bạn đời, nhất định phải tự tay hái mới đẹp, nếu qua tay người khác, sẽ dính phải khí tức của người đó, nếu Đổng Hân chạm vào, anh sẽ không vui.

Nhân viên ngơ ngác chỉ về phía đông, chưa kịp nói gì, người trước mặt đã biến mất.

Điều này làm nhân viên hoảng sợ, nửa đêm, người sống sờ sờ đột nhiên biến mất!

Nhân viên đột nhiên nghĩ ra điều gì, mặt tái nhợt, vội chạy vào trong, ôm chặt tượng đồng của Chung Quỳ để tự an ủi!

Còn Yêu Hoàng với tâm trí chỉ hướng về phía đông, bay lơ lửng tìm hoa tặng Đổng Hân, bay mãi không thấy vườn hoa hồng như tưởng tượng. Anh cứ bay mãi, bay mãi, bay qua một "hồ" rộng, đến một hòn đảo nhỏ, cuối cùng tìm thấy vườn hoa hồng mình cần. Yêu Hoàng đáp xuống, vung tay, một mảng lớn hoa hồng như mây đỏ bay lên. Nhớ lời Đổng Hân nói, mua đồ phải trả tiền, tờ tiền 100 tệ của Đổng Hân anh không nỡ tiêu, nên lấy từ kho của mình một thỏi vàng, đặt ở chỗ dễ thấy, rồi bay về với đám hoa hồng lớn.

Sáng hôm sau, Tin tức mỗi ngày đăng tin: Đêm qua, một vườn hồng tư nhân ở N quốc bị hái sạch, điều đáng kinh ngạc là, người hái hoa để lại một thỏi vàng. Theo chuyên gia xác nhận, thỏi vàng này có từ đầu thời nhà Đường! Giá trị còn lớn hơn cả số hoa hồng! Người hái hoa là ai? Làm sao vận chuyển số hoa đó đi? Đây là một bí ẩn chưa có lời giải!

Đổng Hân thức dậy, nhìn phòng khách đầy hoa hồng, không còn chỗ đặt chân, cậu dụi dụi mắt, cảm thấy mình vẫn đang mơ.

"A Mao? Chuyện gì xảy ra thế này?"

A Mao bưng bữa sáng, không có chỗ đứng đành phải lơ lửng: "Đây là quà của Long Trì đại nhân tặng anh, nói muốn tạo bất ngờ."

Đổng Hân ngán ngẩm, bất ngờ? Đúng là kinh hãi thì có! Cái con rồng có mạch não khác người này!

"Long Trì đâu?"

"Bị một yêu tinh lạ gọi đi rồi." A Mao bay vào bếp, lấy cháo từ lò giữ nhiệt ra.

Đổng Hân ôm đầu, con rồng này gây rắc rối xong bỏ chạy! Thật muốn vặn anh ta thành cái dây thừng!

"Gọi mấy tiểu yêu qua đây giúp, gói hết số hoa này, tối mang ra phố bán."

"Vâng, thưa lão bản."

Lúc này, Long Trì đang đứng ngoài cửa một căn hộ riêng. Hân Hân không cho thu phục người giàu có kia, anh quyết định thu phục kẻ phản xã hội này trước!

---

Đổng Hân gọi điện cho Long Trì, con rồng này quen sống tự do, đã quen hành động một mình, đi đâu cũng không báo cáo, thói xấu này phải sửa!

Sau vài giây im lặng, điện thoại cuối cùng cũng kết nối: "Xin chào, số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy."

Đổng Hân cười lạnh, tốt lắm!

Ra ngoài mà không sạc đầy pin điện thoại! Thói xấu này cũng phải sửa! Ra ngoài không báo vị trí cho người nhà, phải sửa! Tất cả đều phải sửa!

Nhìn sắc mặt của Đổng Hân, đám tiểu yêu trong nhà âm thầm toát mồ hôi vì Long Trì: Long Trì đại nhân thực sự... không biết mình đã không còn độc thân sao? Sẽ bị bà xã mắng đấy!

Đổng Hân: ╰_╯╬

---

Buổi chiều, một người trung niên có khí chất trầm ổn bước vào cửa hàng, giọng trầm hỏi: "Xin hỏi, ở đây có ngọc cổ thích hợp để tặng sinh nhật người lớn tuổi không? Tôi nghe giới thiệu, biết cửa hàng này toàn là đồ tốt."

Đổng Hân không để lộ vẻ gì, ngấm ngầm xem tướng cho người đối diện, môi khẽ nhếch cười: "Ông định tặng cho nam hay nữ? Có thể tiết lộ quan hệ của ông với người nhận không?" Nói xong, Đổng Hân đứng dậy, đi về phía kệ hàng.

Gương mặt Đổng Hân khi cười lên rất thân thiện, khí chất trong sáng dễ làm người khác cảm thấy yên tâm. Du Đức Tuấn cũng thả lỏng, nét mặt dịu lại. Ông cảm thấy từ khi bước vào cửa hàng này, cơ thể ông ấm áp hẳn lên, dây thần kinh căng thẳng mấy ngày qua cũng dần thả lỏng, giọng nói cũng ôn hòa hơn: "Tặng cho mẹ tôi, năm nay bà tám mươi tuổi, bà thích ngọc cổ."

Đổng Hân mỉm cười, lấy hai chiếc hộp bên cạnh ra, mở ra cho khách xem: "Ông xem, chiếc vòng ngọc này xuất xứ từ đầu thời Minh, làm từ ngọc Hòa Điền hảo hạng. Ông có thể thấy màu sắc và kỹ thuật chạm khắc rất tinh xảo. Tượng Phật này cũng cùng thời kỳ với nó. Chúng ta thường nói nam đeo Quan Âm, nữ đeo Phật. Hiện nay nhiều phụ nữ thích đeo Phật, vì Phật Di Lặc luôn tươi cười, được coi là thần hộ mệnh của phụ nữ, đeo tượng Phật ngọc cũng có thể mang lại phúc khí. Nếu đặt tượng Phật trong nhà, có thể bảo vệ bình an, tăng thêm phú quý, gia đình hạnh phúc, vui vẻ. Ông được giới thiệu đến đây, chắc chắn biết rằng tất cả hàng của cửa hàng chúng tôi đều là hàng thật, nếu giả sẽ bồi thường gấp mười lần."