Chương 8

Đổng Hân từ vẻ cười cười chuyển sang nghiêm mặt, nắm lấy cổ tay Long Trì kéo kéo, không kéo được. Đổng lão bản lạnh mặt, đấm một cú vào bụng anh, ánh mắt đã có sự tức giận: nói chuyện thì nói chuyện, lại gần làm gì!

Đừng tưởng rằng anh có thể là đại yêu của yêu tộc mà tôi không dám đánh anh!

Một yêu tinh không biết nói chuyện!

Lần đầu tiên bị con người đánh, Long Trì: “……”

Lại giận rồi? Tại sao lại giận?

Con người thật sự quá kỳ lạ!

Long Trì nghĩ một lúc, đoán rằng bạn đời nhỏ cộc tính này giận vì mình trả lời chậm, nên mặt nghiêm lại, ngồi thẳng lưng, rất nghiêm túc trả lời: “Điều đó không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã là bạn đời, tôi sẽ bảo vệ em, chăm sóc em, có tôi, em sẽ an toàn.”

Đổng Hân vẫn lạnh mặt, nói chẳng khác gì không nói, nghiêm túc tỏ tình làm gì chứ!

Đàn ông thẳng thắn không cảm xúc: Không, có, cảm, xúc!

Long Trì gương mặt cứng ngắc nhìn Đổng Hân, không hiểu suy nghĩ của cậu, cũng không biết dỗ thế nào, ngẩn người một lúc, anh lục lọi trong túi, không biết sao lại lấy ra một cục vàng to bằng nắm tay, giống như tặng bảo bối đưa cho Đổng Hân, dỗ dành: “Đừng giận.”

Đổng Hân kinh ngạc nhìn cục vàng trong tay, cục vàng này là vàng tự nhiên chưa qua chế tác, dân gian thường gọi là vàng chóe, có hình dạng như san hô, toàn thân vàng óng, rất đẹp. Đổng lão bản theo bản năng nâng lên cân thử, khá nặng.

Bị cục vàng làm chói mắt, Đổng Hân vô thức nhìn vào túi áo Long Trì, quần áo của anh không giống như mua, cũng không biết chất liệu gì, còn cái túi này, rất có bí mật.

Long Trì nghĩ rằng cậu còn muốn nữa, cũng có chút ngạc nhiên, bạn đời nhỏ của anh hình như không giống như tưởng tượng, không thích nghe tỏ tình nhưng lại thích quà của anh, Long Trì lại lục lọi túi, lấy ra một viên bi thủy tinh nhẹ lắc phát ra ánh sáng bảy màu, đưa cho Đổng Hân. Nghe tỏ tình xấu hổ không muốn đáp lại, nhưng lại rất thật thà nhận quà, ừ, chắc là da mặt quá mỏng.

Đổng Hân nhận lấy, cười: “Đây là loại bi lăn của trẻ con chơi trên phố, hai đồng một viên, nhìn đẹp mà không đáng tiền.”

Long Trì nghe không đáng tiền, lập tức ném viên bi thủy tinh sang một bên, lại lấy ra một viên đá trong suốt, dưới ánh nắng lấp lánh, giống như túi thần của Doraemon, lục lọi một chút là ra đồ.

Đổng Hân nhận lấy viên đá, kinh ngạc mở to mắt, “Kim cương!”

Long Trì lắc đầu, anh cũng không biết đó là gì, “Nhìn đẹp nên nhặt.”

“Anh thật sự muốn tặng hai thứ này cho tôi? Bán đi có thể kiếm được nhiều tiền lắm, đặc biệt là viên đá này, một chút thôi cũng đã bán được rất nhiều tiền.” Đổng Hân giơ viên kim cương chưa qua chế tác lên trước mặt Long Trì, lắc lắc. Người này rốt cuộc nhặt chúng vì chúng đáng giá, hay vì đẹp? Hay thích những thứ vừa đẹp vừa đáng giá, lấp lánh? Cậu hình như đã biết bản thể của Long Trì là gì rồi.

Ánh mắt của Long Trì trở nên dịu dàng, anh lại lục lọi trong túi. Nếu tặng quà có thể làm bạn đời nhỏ vui, anh có cả đống kho báu có thể tặng cho cậu ấy.

Tiểu Tỳ Hưu nằm trên bậu cửa sổ, hai cái chân nhỏ bám vào khung cửa, hạ thấp thân mình, chỉ để lộ nửa đầu, trộm nhìn. Thấy Đổng Hân ra tay, nó theo phản xạ dùng chân che mắt. Hoàng của yêu tộc! Bị một nhân loại yếu đuối bạo hành gia đình! Mà lại không biết phản kháng! Bây giờ còn tự nguyện giao bảo bối của mình! Đây đều là tiền! Tiền còn quan trọng hơn mạng sống! Long Trì đại nhân không một chút xót xa, thật là... biết chịu đựng! Chân chính anh hùng!

---

Chiều tối, Long Trì lại có việc muốn ra ngoài, Đổng Hân cau mày, “Anh lại muốn ra ngoài?”

Long Trì khẽ chạm vào trán Đổng Hân, khóe miệng nhếch lên, dỗ dành, “Tôi có việc rất quan trọng cần làm, xong việc tôi sẽ về với em.”

Đổng Hân kinh ngạc nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, thật muốn nắm cổ anh mà lắc mạnh, để anh tỉnh lại!

Đại ca! Anh đang tưởng tượng gì vậy?!

Tôi lo anh ra ngoài một lời không hợp là gϊếŧ người!

Ngay cả những quy tắc cơ bản của thế giới này anh còn không hiểu, anh còn muốn ra ngoài chạy!

Long Trì thái độ kiên quyết, “Việc rất quan trọng, không thể không đi.”

Đổng Hân không quen biết đối phương, cũng không tiện giữ lại để tránh hiểu lầm sâu hơn, anh nhận ra vị đại yêu này không chỉ thiếu kiến thức cơ bản, còn tự ái, tư duy cũng không giống người bình thường. Chỉ đành dặn dò một câu, “Gặp chuyện đừng nóng vội, thế giới này gϊếŧ người là phạm pháp, anh... thế này,” Đổng Hân lấy điện thoại của mình ra, điện thoại của cậu là hai SIM, lấy thẻ SIM dùng cho công việc ra, đưa điện thoại và một thẻ SIM khác cho Long Trì, “Gặp chuyện không hiểu đừng động thủ, có thể gọi điện cho tôi, tôi còn một chiếc điện thoại dự phòng, cái này để anh dùng tạm.”

“Số này là của tôi, như vậy, anh có thể liên lạc với tôi, nhớ chưa?” Đổng lão bản cảm thấy mình lúc này giống như một bà mẹ lo lắng cho con ra ngoài, rất là bận tâm.

Long Trì nhìn cậu, trên khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng hiện ra vài phần ý cười, từ túi áo lấy ra một chiếc điện thoại màu đen, viền gắn kim cương, “Tôi biết, tôi có.”

Thật là thấp thoáng xa hoa, rất có gu!

Đây là những thần thú trên núi Côn Luân chuẩn bị cho anh, nói là ở nhân gian không thể thiếu thứ này, chỉ có loại gắn đá này mới phù hợp với thân phận của anh. Họ mua thứ gọi là keo dán, cẩn thận gắn vào. Chỉ tiếc, anh chưa từng dùng qua.