Chương 9.2

Nguyễn Thu cũng liếc nhìn hai lần, sau đó lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.

Nguyễn Thu thậm chí còn ít quan tâm đến việc bán nhu yếu phẩm hàng ngày và dụng cụ cơ khí hơn, cho đến khi cậu thoáng thấy một quầy hàng nhỏ bán những xiên thịt viên luộc.

Nguyễn Thu ghé mắt quan sát, Tập Uyên cũng nhìn theo.

Anh dừng bước: "Muốn?"

Nguyễn Thu ngẩng đầu, trong mắt mang theo vài phần mong đợi: "Ừm. . . . . ."

Tuy nhiên, Tập Uyên im lặng một lúc mới nhớ ra một chuyện quan trọng.

Anh thẳng thắn nói: "Trên người anh không có tiền"

Tề Lễ và Triệu Giang chẳng biết đi đâu, nhưng Nguyễn Thu vẫn ở bên cạnh anh.

Có quá nhiều người ở đây, nếu không đồ Nguyễn Thu thích thì anh sẽ trực tiếp đoạt về là xong.

Nguyễn Thu sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu: "Không, không sao cả, em không đói bụng."

Cậu hiểu sai ý, cho rằng Tập Uyên không mang nhiều tiền, cũng không muốn lãng phí vào xiên thịt viên, dù sao làm gì có ai ra ngoài đường dạo phố mua sắm lại không mang theo tiền được.

Loren Mercury ban đầu là một nơi nghèo nàn, những người có thể tiết kiệm đủ tiền đã mua giấy phép cư trú cho các hành tinh khác và rời đi.

Hơn nữa, hộp người máy y tế mà Tập Uyên mang theo rõ ràng đã được sử dụng trong một thời gian dài.

Nguyễn Thu cũng không thất vọng, chủ động kéo lấy ống tay áo của Tập Uyên: "Đi thôi."

Lúc này, Triệu Giang vội vàng chạy tới, đưa một túi nhỏ tiền xu thông thường cho Tập Uyên: “Anh Tề nhờ em đưa tới.”

Tề Lễ vẫn luôn đi theo phía sau, người ở đây hầu như đều biết hắn ta, hắn ta không muốn bị người ta nhìn thấy mình cùng hai người xa lạ quá gần gũi, miễn cho gây phiền phức không cần thiết.

Hắn ta nhìn thấy Tập Uyên và Nguyễn Thu đột nhiên dừng lại, dừng lại ở đó một lúc, sau đó nhìn thấy một quầy hàng thực phẩm nhỏ bên cạnh họ.

Tề Lễ rất chu đáo, nhanh chóng yêu cầu Triệu Giang đưa đến một số tiền.

Vì vậy, Nguyễn Thu đã có được món thịt viên luộc như ý muốn.

Cậu chỉ cần một xiên, cầm trong tay nhẹ nhàng thổi thổi cho mát trước, trước tiên đưa tới trước mặt Tập Uyên: "Anh trai, anh muốn ăn không?"

Hai người lúc này đang ở một góc của khu phế tích hẻo lánh, hầu như không có người phát hiện, vì vậy Nguyễn Thu đã tháo mặt nạ ra.

Tập Uyên cũng tháo mặt nạ xuống, cúi đầu cắn một miếng vào viên thịt ở trên cùng mà Nguyễn Thu đưa ra..

Nguyễn Thu ăn phần còn lại, thịt viên là rau trộn với thịt, mùi vị khá ngon.

Tập Uyên nhìn cậu ăn từng chút một cho đến khi xong, anh giơ tay chỉnh lại vành mũ.



Cùng lúc đó, một nơi nào đó cách xa rìa lễ hội, có người bỏ ống nhòm trong tay xuống, bật máy liên lạc, hưng phấn nói: "Không sai! Quả nhiên là anh ta!"

Đây là một thanh niên khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặc thường phục giản dị, bên trong cổ tay áo có logo của lính đánh thuê đã rỉ sét.

Tổng cộng có chín người trong số họ khi đến đây, họ lặng lẽ đến hành tinh xa xôi này sau khi nhận được nhiệm vụ tìm kiếm năng lượng từ một tổ chức bí ẩn.

Hôm nay là ngày nghỉ, người thanh niên nhịn không được muốn tới xem một chút, lại phát hiện một bóng người khả nghi của Tập Uyên.

Lính đánh thuê giữa các hành tinh và tinh tặc hành tinh luôn có thù địch, có lẽ là bởi vì một bên tự cho mình là chính nghĩa, nhưng bên kia lại bác bỏ, có đôi khi sẽ va đυ.ng vào một chỗ nào đấy, tranh đoạt nguồn vật liệu giống nhau.

Chàng trai trẻ may mắn gặp Tập Uyên một lần, cậu ta có ấn tượng sâu sắc về anh, mặc dù Tập Uyên đeo mặt nạ, nhưng cậu ta nhìn thoáng qua đã nhận ra anh.

Cậu ta không dám tới gần, sợ bị Tập Uyên chú ý, liền lui tới một chỗ rất xa, thỉnh thoảng dùng ống nhòm quan sát.

Cho đến khi Tập Uyên tháo mặt nạ ra, lộ ra khuôn mặt quen thuộc kia.

Người thanh niên rất hưng phấn, Tập Uyên hiện tại là số 001 trong bảng xếp hạng, cho dù không gϊếŧ được anh, nhưng cậu ta có thể kiếm được rất nhiều tiền bằng cách bán tin tức.

Cậu ta bật máy liên lạc lên, ngay lập tức thông báo tin tức cho những người bạn đồng hành của mình.



Địa điểm tổ chức lễ hội không lớn, Nguyễn Thu nhanh chóng đi đến cuối phố.

Cậu kéo Tập Uyên lại, xuyên qua khẩu trang khàn giọng nói: "Anh trai, xem pháo hoa xong chúng ta trở về đi?"

Tập Uyên đáp: "Được."

đêm nay tâm tình của anh rất tốt, Nguyễn Thu ở bên ngoài rất dựa dẫm vào anh, thậm chí có lúc còn bị dắt đi qua một đoạn đường.

Mà hai ngày trước Nguyễn Thu đã ngĩ đến lễ Hàn Lộ, mặc dù đội mũ đeo khẩu trang nhưng đôi mắt lộ ra bên ngoài vẫn thấy rất vui vẻ.

Xung quanh không có nhiều người, đống đổ nát thừa thãi và rác rưởi giữa các hành tinh chất đống trước một ngôi nhà đã bỏ hoang từ lâu.

Nguyễn Thu đang ngồi trên tảng đá dưới bức tường thấp nghỉ ngơi, lúc này gió thổi có chút mạnh, cậu cúi đầu chỉnh lại vạt áo, siết chặt ống tay áo lại.

Đột nhiên, Tập Uyên ngẩng đầu lên và nhìn về phía xa.

Có những tiếng động và tiếng la hét yếu ớt, cũng như có một luồng khí nguy hiểm như đang bị một thợ săn bí mật theo dõi.

Một điểm trắng sáng lên trên bầu trời, một khẩu pháo theo dõi với miệng dày bằng bát xuyên qua gió, hướng thẳng về phía Tập Uyên.

Trên các đường phố của lễ hội, cư dân chạy tứ tán.

Một số khuôn mặt xa lạ với vũ khí đột nhiên xuất hiện, họ mặc quần áo đồng phục màu nâu, rõ ràng họ không phải đến từ hành tinh này.

Một thanh niên trong đó lộ ra vẻ lo lắng, ra sức ngăn cản đồng bạn bên cạnh: "Tập Uyên không phải người bình thường, chúng ta làm vậy không phải quá hấp tấp sao?"

Phát động công kích một cách hấp tấp không chỉ bại lộ tổ chức mà còn có thể gây hại cho những người vô tội, hơn nữa chưa chắc gϊếŧ được Tập Uyên, an toàn nhất chính là bán tin tức cho người khác.

Đồng bạn làm ngơ, lại giơ lên

khẩu pháo theo dõi trên tay, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng: "Ngươi biết số 001 bị truy nã thì có bao nhiêu tiền thưởng không?"

Những người còn lại không giấu được vẻ hưng phấn, trong đội có người đáp: "Một tỷ, đủ dùng cho ba đời."

Một khẩu súng theo dõi lại bắn ra, tiếp theo là khẩu thứ ba, rồi khẩu thứ tư.

nhánh thứ năm.

Nhánh thứ sáu.

Nguyễn Thu không biết tất cả những điều này, sau khi cậu chỉnh sửa lại quần áo, tầm nhìn của cậu đột nhiên tối sầm lại.

Tịch Uyên ôm eo cậu, dùng tốc độ tránh vào trong tường đá.

"bùm--"

Khẩu súng theo dõi nổ ở vị trí vừa rồi của hai người, âm thanh lớn đó cực kỳ gần.

Bên tai Nguyễn Thu vang lên tiếng ong ong, cậu ngẩn người ngẩng đầu lên, lập tức bị Tập Uyên ôm vào trong ngực.

Ngay sau đó, nhiều tiếng nổ vang lên, nhắm chính xác vào vị trí của Tập Uyên.

Khi bốn phía cuối cùng cũng an tĩnh lại, Nguyễn Thu và Tập Uyên đã bị chôn vùi dưới một đống đổ nát hợp kim.

Đống đổ nát không chôn sâu, Tập Uyên một tay gỡ bỏ khối sắt đang đè trên lưng, ôm Nguyễn Thu ra ngoài.

Nguyễn Thu vẫn còn kinh ngạc, nắm lấy ống tay áo của Tập Uyên: "Anh ơi?"

Cậu ngửi thấy một mùi máu, đó là từ trên người của Tập Uyên.

Tập Uyên chạm vào mặt bên của Nguyễn Thu và nói điều gì đó, nhưng Nguyễn Thu vẫn bị ù tai và không thể nghe thấy gì cả.

Sau đó, Nguyễn Thu được đưa trở lại chỗ trũng ở trung tâm của khu phế tích, Tập Uyên đã kéo một vài miếng sắt bị vứt bỏ để chặn cậu lại.

"Trốn cho tốt" anh nói.

Tấm sắt bao phủ toàn thân Nguyễn Thu, chỉ cần không có người phát hiện cậu, nơi này liền an toàn.

Nguyễn Thu cuộn tròn thành một quả bóng, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập và hơi thở của chính mình.

Một lúc lâu sau, cậu cảm thấy trận ù tai dần quay trở lại.

Bên ngoài có động tĩnh, nhưng hình như Nguyễn Thu đứng từ xa không nghe rõ.

Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện cậu lo lắng hơn là những gì đã xảy ra với Tập Uyên.

Thời gian trôi qua, Nguyễn Thu ngày càng sợ hãi, cố gắng nhìn ra từ lỗ hổng trong đống đổ nát.

Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân từ xa đến gần, vừa thấp giọng lo lắng kêu lên: "Nguyễn Thu? Cậu có ở đó không?"

Là Triệu Giang, giọng nói quen thuộc khiến Nguyễn Thu yên tâm một chút, cậu gõ nhẹ vào tấm sắt để ra hiệu rằng mình đang ở đây.

Triệu Giang nghe thấy động tĩnh và nhanh chóng gỡ tấm sắt ra.

Khi cậu ta nhìn thấy không gian nơi Nguyễn Thu ở trong đống đổ nát, nó rõ ràng đã bị che khuất, cậu dường như cũng không bị thương.

Triệu Giang sửng sốt một chút, sau đó thúc giục: "Đi đi! Ở đây không an toàn!"

Nguyễn Thu ra khỏi đống đổ nát trước khi cậu có thời gian để hỏi thêm về tình hình.

Lúc này cậu mới nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài.

Sáu khẩu súng theo dõi gần như san bằng khu vực xung quanh, một bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài phạm vi ném bom.

Tập Uyên vừa bẻ cổ một người đàn ông và ném xác đi.

Có vài người phía sau anh, họ ngã xuống đất một cách hỗn loạn, dường như đã không còn hơi thở.

Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Thu từ đống đổ nát đi ra.

Sắc trời đã tối, Tập Uyên đứng ngược sáng, nhìn không rõ mặt mũi.

Người anh bê bết máu, cùng với cảnh tượng thê thảm khắp nơi, giống như đang ở trong luyện ngục.

Nguyễn Thu nhìn thấy anh bị thương, theo bản năng muốn tiến đến gần, nhưng bị Triệu Giang ngăn lại.

"Đừng đi, " Triệu Giang vẻ mặt khϊếp sợ, thanh âm run run: "Anh ấy đang mất khống chế."

Dưới ánh sáng lờ mờ, những hợp kim gần đó khẽ rung lên, phát ra những âm thanh ù ù nặng nề.

Dường như có một dòng điện vô hình đang tràn ngập ở xung quanh, và đang có dấu hiệu ngày càng lan rộng ra.

Nguyễn Thu cũng cảm giác được, đầu ngón tay đau nhức, trong ngực còn kèm theo một trận đau âm ỉ.

Cậu không biết nguyên nhân, cau mày điều chỉnh nhịp thở, may mà cơn đau không kéo dài lâu.

Triệu Giang vẫn đang thúc giục, Nguyễn Thu nhìn Tập Uyên, do dự hai giây, cuối cùng quyết định rời đi trước.



Tập Uyên đau đầu như búa bổ, trong mắt tràn đầy bạo ngược.

Gϊếŧ chóc sẽ làm cho tình trạng của anh tốt hơn một chút, nhưng chỉ một chút thôi.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyễn Thu xuất hiện, lý trí còn sót lại khiến anh có chút do dự.

Nhưng mà, sau một khắc, Nguyễn Thu lui lại về phía sau mấy bước, cuối cùng xoay người cùng một người bên cạnh chạy trốn đi.

Biểu cảm của Tập Uyên âm trầm và đáng sợ, các đường gân trên mu bàn tay của anh nổi lên.

Anh bỏ qua xác chết trên mặt đất và đuổi theo hướng mà Nguyễn Thu đã rời đi.