Chương 22

Mà hai thứ này hình như họ không định trả lại cho cậu.

Đường Khiêm đứng đợi bên trong cửa, tiếp tục dẫn cậu vào trong.

Nguyễn Thu nhìn thoáng qua máy liên lạc bị lấy đi, im lặng đi theo.

Hai người đi qua một lối đi hẹp, hoàn cảnh xung quanh trở nên khác hẳn.

Những gì cậu nhìn thấy không phải là vẻ lạnh lẽo như lớp vỏ máy móc lạnh lùng mà như thể cậu đã đến một ngôi nhà nào đó, bởi bên trong ô cửa kính vuông vắn trồng những bông hoa nhỏ màu vàng và màu xanh, chúng phát triển tươi xanh trong một tinh hạm gần như kín mít này.

Sau khi đi qua thêm hai cánh cổng được quân đội Liên Minh bảo vệ, Đường Khiêm dẫn Nguyễn Thu vào một căn phòng.

Căn phòng rất lớn, nội thất giống như phòng sách, Nguyễn Thu ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bên trong có một người đang ngồi.

Người này thoạt trông không quá bốn mươi tuổi, mặc trường bào lụa trắng, trên cổ áo cùng cổ tay áo thêu hoa văn tinh xảo.

Y ngồi trên một chiếc ghế gỗ chạm khắc một vài viên đá quý, khí chất kiêu ngạo.

Y sở hữu khuôn mặt anh tuấn, không hề bị dấu vết của năm tháng mài mòn, mái tóc bạc dài đến ngang vai được y buộc sau đầu, vài sợi hờ hững rũ xuống bên mặt.

Y đang ngước đôi ngươi thiên về nhạt màu lãnh đạm nhìn cậu.

Sau khi nhìn thấy diện mạo cùng mái tóc bạc và đôi ngươi nhạt màu đặc biệt kia, Nguyễn Thu dại ra.

Nhìn kỹ hơn, ngũ quan của y hơi tương tự cậu.

Trong lòng Nguyễn Thu có một suy đoán mơ hồ, cậu nghe thấy người đàn ông hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn cậu đầy ghét bỏ.

"Đây là cục rác nhỏ do em gái tôi và tên rác rưởi đó sinh ra ư?" Ánh mắt Tư Tuân liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Sau khi tìm thấy Nguyễn Thu, quân Liên Minh ngay lập tức lấy máu của cậu và làm xét nghiệm huyết thống với các mẫu máu còn sót lại của Tư Huỳnh.

Kết quả là tỷ lệ trùng khớp giữa hai người cao tới 99, 999%, cậu đúng là con ruột của Tư Huỳnh.

Ngoài làm giám định ra thì có cả báo cáo xét nghiệm máu của Nguyễn Thu.

Trong báo cáo, một vài trị số cho thấy thể chất của cậu kém, hẳn là do suy dinh dưỡng lâu ngày gây nên, thể lực cũng rất thấp.

Muốn kiểm tra tinh thần lực thì phải dùng thiết bị đặc biệt để kiểm tra, nhưng thể lực quá thấp cũng có nghĩa là tinh thần lực sẽ không cao.

Thật sự thì Tư Tuân cảm thấy hết sức thất vọng.

Năm đó, tuy thiên phú của Tư Huỳnh không đến mức đứng đầu nhưng cũng đè bẹp nhiều thế hệ cùng trang lứa, nhưng cuối cùng cô lại yêu một thường dân không biết chui từ đâu ra.

Tư Tuân từng gặp khứa đó vài lần, trong ấn tưởng của y đó là một tên ma ốm, trông yếu đuối mong manh dễ vỡ, đi ba bước ho một cái.

Giờ phút này, cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy Nguyễn Thu, mái tóc bạc ban đầu của cậu bị nhuộm đen, thân hình mảnh khảnh gầy yếu làm Tư Tuân như nhìn thấy tên thường dân khiến Tư Huỳnh mê đắm đến thần hồn điên đảo năm xưa, cho dù cãi nhau quậy phá với người nhà cũng muốn ở bên đối phương.

Từ bé đến lớn Tư Huỳnh sống trong sự bảo bọc của người nhà nên vô cùng đơn thuần ngây thơ, cô chỉ thích một người, nếu âm thầm có thai thì nhất định là con của người đó.

Tiếc là dung mạo của Nguyễn Thu giống Tư Huỳnh đến sáu mươi bảy mươi phần trăm nhưng cậu lại không thừa hưởng hết tài năng của mẹ mình.

—— Một tên rác rưởi phiên bản thu nhỏ.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Tư Tuân sau khi gặp Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu đứng phía dưới hoàn toàn ngơ ngác, cậu cố gắng tiêu hóa ẩn ý trong lời nói của Tư Tuân, thận trọng hỏi: "Ông là ai?"

Tư Tuân đáp: "Dựa theo huyết thống thì cậu nên gọi tôi là cậu."

"Cậu ư..."

Nguyễn Thu lặng lẽ nhéo lòng bàn tay để chắc chắn mình không phải đang nằm mơ, khó tin mở to đôi mắt tròn xoe: "Cậu là cậu của con ạ?"

Hóa ra cậu không phải là trẻ mồ côi, cậu vẫn còn người thân ở nơi xa lạ này.