Chương 4

Máy radio dường như có chống nước, nó đã bị ngâm trong nước trong một thời gian ngắn mà vẫn không ảnh hưởng đến việc sử dụng.

"Thời gian giữa các hành tinh hiện tại là ngày 3 tháng 5 năm 3015, thời tiết ban ngày không ổn định..."

Nguyễn Thu tắt đài đi, âm thanh đột ngột dừng lại.

Bản tin dự báo thời tiết chuyển từ ngày 2 sang ngày 3, hiện tại là khoảng 5 giờ sáng.

Nguyễn Thu ngồi dưới đống đổ nát có mái che, ôm chặt đầu gối và thu mình lại thành một quả bóng.

Cậu đợi cả một đêm, trong căn phòng đá nước không ngừng lan tràn ra, nhưng vẫn không có dấu hiệu giảm bớt, vẫn như cũ hoàn toàn phong tỏa cửa ra vào.

Nước lẫn bùn cát, cũng không biết từ đâu tràn tới, Nguyễn Thu không dámtuỳ tiện tiến vào xem xét tình hình.

Hơn nữa, trong phòng đá ngoại trừ mấy bộ quần áo mặc được, cũng không có thứ gì đáng giá cả.

Vậy là qua đợt này là cậu đã mất nơi trú ẩn của mình.

Nguyễn Thu lấy một gói thịt khô từ trong ngực ra, mở ra ăn một miếng nhỏ.

Cậu tự an ủi mình, may mà mình tỉnh dậy sớm, nếu không thì có lẽ đã không thoát ra được dễ dàng như vậy, có khi đã bị nước nhấn chìm.

Sau khi ăn xong thịt khô, Nguyễn Thu vẫn ở yên tại chỗ, một lúc sau lại đi xem nước đã giảm bớt chưa.

Đại khái đợi đến tầm trưa, Nguyễn Thu cuối cùng cũng bỏ cuộc.

Cậu mang theo chiếc radio và thịt khô hôm qua mà Tập Uyên đưa cho cậu, hai thứ này là vật dụng duy nhất cậu còn lại.

Chiếc mũ cũng chìm trong phòng đá không thể lấy ra được, Nguyễn Thu đành phải xé phần vải thừa ở gấu áo khoác, cậu buộc lên trán như một chiếc băng đô, như vậy có thể che bớt ánh nắng.

Sau khi cậu chuẩn bị xong thì bắt đầu lên đường.

Trước đây, cậu sợ bị lạc trong đống đổ nát vô tận và phải tính toán tổng thời gian đi về nên chưa bao giờ dám đi quá xa.

Bây giờ cậu không có nơi ở,cũng coi như có cơ hội cho cậu đi chuyến này.

Hơn nữa, hai lần gặp thì Tập Uyên đều mặc quần áo có chút khác với cậu, kết hợp với một ít phản ứng của anh cùng với việc đưa thịt khô cho cậu, nhất định ở đây còn có những người khác.

Nguyễn Thu lên tinh thần, thầm hy vọng lần này mình sẽ may mắn, theo bản năng đi về hướng mà cậu đã nhìn thấy Tập Uyên ngày hôm qua.

Dọc đường đi cậu tìm đậu tằm, đói thì ăn thịt khô, khát thì lại ăn đậu tằm, thỉnh thoảng dừng lại nghỉ ngơi, miễn cưỡng duy trì thể lực.

Cậu cũng chú ý xem có người máy nào ở gần đây không, đi bộ thì gỗ gắng đi nhẹ nhất có thể.

Máy radio cũng không được bật lại, Nguyễn Thu lúc đi lúc dừng, lúc đầu cậu còn đánh dấu dọc đường, nhưng cuối cùng thì bỏ cuộc không làm nữa.

Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ đến ngày thứ hai, Nguyễn Thu cuối cùng cũng nhìn thấy một cái gì khác ngoại trừ đống phế tích.

Đó là một số mảnh sắt hoặc nhôm, dường như đã bị bỏ hoang lâu ngày, vương vãi khắp nơi, càng đi xa thì càng dày đặc.

Dường như có một thế lực vô hình đã chia cắt vùng đất thành hai mảnh, cỏ dại gần đó nhiều hơn so với nơi Nguyễn Thu đã ở trước đây.

Hai mắt Nguyễn Thu sáng lên, cảm giác mình tìm tới đúng chỗ rồi.

Nhưng cậu quá mệt mỏi, vì vậy tìm một góc phế tích gần đó ngồi xuống, muốn nghỉ ngơi một lát.

Kể từ sau đêm nước thấm vào phòng đá, buổi tối cậu ngủ không ngon giấc, buồn ngủ cùng mệt mỏi khiến cậu suýt chút nữa không mở nổi mắt.

Góc nhỏ có thể chứa một mình cậu, Nguyễn Thu ngủ thϊếp đi sau khi cậu dựa lưng vào đá.

Không lâu sau, có tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.

Tập Uyên đứng trước đống đổ nát nhìn xuống Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu vẫn đang ngủ say, mặt trời bị phế tích trên đầu che khuất, cả người cậu chìm trong bóng tối, không hề phát hiện ra có người tới gần mình.

Cảnh giác thấp như vậy, thật sự không giả vờ sao?

Tập Uyên chậm rãi khom chân ngồi xổm xuống, góc độ này thì anh có thể nhìn rõ ràng hơn khuôn mặt của Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu nhắm mắt lại, hô hấp đều đều nhẹ nhàng, lông mi lặng lẽ rũ xuống.

Trên đôi má trắng trẻo của cậu có rất nhiều bụi, trên đầu buộc một chiếc giẻ rách, ôm chặt chiếc radio cũ kỹ trong tay, trông cậu vừa bẩn thỉu vừa đáng thương.

Tập Uyên đưa tay ra, giống như muốn chạm vào tóc của Nguyễn Thu, nhưng anh đã rút tay lại giữa chừng.

Anh vừa muốn mang Nguyễn Thu đi, nhưng cũng vừa muốn gϊếŧ quách cậu luôn, cũng không cần phải băn khoăn lo lắng nữa.

Tuy nhiên, đã mấy lần rồi anh cũng không có ra tay.

Tập Uyên hiếm khi do dự như vậy, nhưng cho dù Nguyễn Thu xuất hiện ở đây vì mục đích nào đó, thì cũng không đủ để tạo ra mối đe dọa cho anh.

Chờ tới khi nào anh muốn ra tay, hoặc là trước khi anh rời khỏi hành tinh này, lúc đó gϊếŧ cũng không muộn.

Gió gần đó đột nhiên trở nên thổi mạnh hơn, vài miếng sắt đá rơi xuống.

Lông mi Nguyễn Thu động đậy, có dấu hiệu tỉnh lại.

Miếng sắt đá không nặng, đập xuống đất phát ra một tiếng giòn vang, Nguyễn Thu mơ mơ màng màng mở ra hai mắt.

Cậu điều chỉnh tư thế và xoa xoa phần gáy hơi đau của mình.

Lúc nãy cậu dường như đã nghe thấy một vài âm thanh khác, nhưng gần đây lại không có gì cả

Nguyễn Thu đi ra từ một góc của đống đổ nát, thu dọn quần áo và "mũ", tiếp tục đi về phía trước.

Không biết có phải là cậu gặp ảo giác hay không, bầu trời tựa hồ đã tối đi rất nhiều, không còn luôn luôn bao trùm ánh sáng đỏ nữa, trên cao có mấy con chim to lớn bay ngang qua.

Điều này khác với những gì Nguyễn Thu đã thấy trước đây, cậu vừa tò mò vừa khó hiểu, cẩn thận tránh mảnh hợp kim bị vứt trên mặt đất, đồng thời lấy từ trong túi ra một hạt đậu tằm để bóc vỏ.

Sau khi đi bộ khoảng mười phút, Nguyễn Thu gặp một người xa lạ.

Tổng cộng có ba người cùng nhau, tầm ba mươi tuổi, mỗi người đều đeo ba lô trên lưng, cúi người tìm kiếm thứ gì đó trong đống đổ nát hợp kim trên mặt đất.

Không có ai khác ở gần đó, địa hình ngày càng trở nên trống trải,sự xuất hiện của Nguyễn Thu ngay lập tức thu hút sự chú ý của họ.

Bây giờ đã là ban đêm và tầm nhìn ban đêm trong khu vực thu hút từ tính sẽ tối hơn, nhưng đó chỉ là một chút.

Ba người nhìn Nguyễn Thu từ xa, quay đầu lại nói với nhau vài câu, sau đó một người đi về phía Nguyễn Thu.

“Này, cậu là người khu nào?” người đàn ông tới gần, đợi tới khi nhìn rõ khuôn mặt của Nguyễn Thu, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, “Sao lại. . .dường như chưa từng thấy cậu bao giờ?”

Cư dân trên Loren Mercury rất nhiều, có một số khu vực có thể ở được trong khu vực thu hút từ tính,về cơ bản mọi người đều biết nhau.

Nguyễn Thu không chỉ có một khuôn mặt mới, dường như xuất hiện từ khu vực phế thải, mà còn ... có một khuôn mặt nhìn thấy một lần sẽ không bao giờ quên.

Người đàn ông tiến về phía trước vài bước rồi liếc nhìn người bạn đồng hành của mình.

Hai người đi cùng thấy biểu hiện của anh ta không đúng lắm, có thể có tình huống đặc biệt, nên cũng tiến đến gần.

Nguyễn Thu cảm thấy có gì đó không ổn, cậu bình tĩnh lùi lại phía sau.

"Là tôi hoa mắt?" Một người trong đó khϊếp sợ, "Cậu ta là ai?"

"Tôi không biết," người đến sớm hơn trả lời, anh ta nhìn Nguyễn Thu càng ngày càng càn rỡ, nhìn chằm chằm vào mặt của cậu: "Này, sao cậu không nói chuyện? Một mình cậu ở đây làm gì?"

Ánh mắt này là không tốt chút nào, mà hai cái kia cũng vậy.

Trong đầu Nguyễn Thu Vang lên hồi chuông cảnh báo, cậu giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi ở gần đây, tôi phải quay về rồi."

Vẻ mặt của ba người kia càng thêm kỳ quái, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau.

“Gần đây?” Có người cười nói: “Gần đây làm gì có người ở.”

Lời nói dối vụng về của Nguyễn Thu bị vạch trần, sau khi người đàn ông cười xong, anh ta dùng giọng điệu mập mờ nói: "Nếu không thì cậu về với chúng tôi đi? Phòng của chúng tôi rất lớn, muốn ngủ ở đâu cũng được."

Lời vừa dứt, hai người bên cạnh cũng cười theo, ánh mắt ác ý không ngừng quét qua thân thể Nguyễn Thu.

Chỗ giáp ranh của tinh cầu, khu vực phía sau văn phòng quản lý không có mấy người ở, cho nên căn bản không có trật tự gì.

“Làm sao anh biết gần đây không có người ở?” Nguyễn Thu nắm chặt hai tay, nhìn về phía sau lưng ba người, giả bộ như nơi đó có đồ vật, “Mấy người nhìn đi”

Thừa dịp ba người bọn họ bị cậu lừa gạt, cậu quay đầu lại, Nguyễn Thu lập tức quay người bỏ chạy.

"Này! Cậu ta chạy rồi!"

"Nói không chừng là cậu ta lén qua, bắt cậu ta lại!"

Tiếng bước chân đuổi theo ở phía sa, Nguyễn Thu không dám thả lỏng chút nào, nhanh chóng rẽ vào mấy căn nhà đổ nát, thuận tay ném chiếc radio trong tay về phía sau.

Cậu thường xuyên qua lại giữa đống đổ nát, thân hình gầy nhỏ, ban đầu quả thật là đuổi không kịp.

Tuy nhiên, thể lực của Nguyễn Thu dần không chống đỡ nổi, tốc độ của cậu trở lên chậm lại.

Cách đó không xa, một bóng người cao lớn đứng trên đóng đỏ nát, lẳng lặng nhìn cảnh này.

Khi gặp nguy hiểm, Nguyễn Thu luôn tỏ ra bộ dạng yếu ớt.

Cậu thực sự đơn giản và yếu đuối như vậy, dường như tinh thần lực của cậu cũng rất ít, chứ đừng nói đến một vũ khí có thể tự vệ.

Nguyễn Thu gần như bị ba người đó đuổi kịp, thậm chí cậu còn có thể nghe thấy tiếng hít thở ở gần bên.

Cậu sợ đến nỗi không thèm nhìn đường, liếc thấy mấy đống tường đá đổ nát thì ngay lập tức chui qua khe hở chật hẹp đó.

Bên ngoài có người túm được đầu ngón chân của cậu, muốn kéo cậu ra ngoài.

Nguyễn Thu tim đập thình thịch, còn chưa kịp giãy giụa, sức lực tóm lấy cậu đột nhiên biến mất.

Kèm theo một tiếng kêu thảm thiết, có người kinh hãi thốt lên: "Anh, anh là ai. . ."

Không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, Nguyễn Thu liều mạng chui sâu vào khe hở, cố gắng che giấu bản thân.

Cậu lắng nghe những âm thanh bên ngoài cùng với hơi thở run rẩy của mình.

Cho đến khi xung quanh trở nên im lặng, một tiếng bước chân đi tới khe hở bên ngoài.

"Đi ra ngoài."

Giọng nói khàn khàn này rất quen thuộc, có chút lạnh lùng cùng trầm thấp không rõ.

Đó là Tập Uyên.

Nguyễn Thu sững sờ một lúc, xác nhận rằng mình không có ảo giác, cậu chui ra ngoài từng chút một.

Cậu chạy cả một đường, lúc này tay chân như nhũn ra, động tác mỗi lúc một chậm, khi ra khỏi khe hở thì ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt vẫn còn chưa tỉnh táo lại.

Tập Uyên đang đứng trước mặt cậu,còn có hai người nằm cách đó không xa, những người này chính là những người lúc nãy đuổi theo Nguyễn Thu.

Trên mặt đất có vài vết máu, hai người nằm bất động, không rõ tình trạng ra sao, còn một người hẳn là trốn thoát được.

Nguyễn Thu sau một hồi bình tĩnh lại, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Bọn họ ... đã chết rồi sao?"

Tập Uyên mở miệng nói: "Không có."

Chỉ làbị thương nghiêm trọng mà thôi, nhưng nếu không được cứu chữa kịp thời, thì cách cái chết cũng không còn xa.

Nguyễn Thu không hỏi nhiều nữa, cậu ngẩng đầu nhìn Tập Uyên: "...Cám ơn."

Lại gặp được Tập Uyên? Thật sự là trùng hợp sao? Nhưng lần này, nếu không phải có Tập Uyên thì cậu đã bị ba người xa lạ kia bắt được, không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Tập Uyên vẫn lạnh lùng không muốn nói chuyện, anh đứng ngược sáng trong ánh sáng yếu ớt, hai mắt đen như mực rũ xuống.

Nguyễn Thu còn chưa kịp sắp xếp lại lời nói, Tập Uyên đã xoay người muốn rời đi.

Nguyễn Thu đờ đẫn một lúc, vội vàng từ dưới đất đứng dậy đuổi theo.

Tốc độ của Tập Uyên cũng không quá nhanh, cậu miễn cưỡng đuổi kịp, cũng không đi tới quá gần, đuổi theo một khoảng cách xa.

Dần dần, Nguyễn Thu phát hiện Tập Uyên di chuyển ngày càng chậm.

Cho đến khi Tập Uyên dừng bước lại và quay sang nhìn cậu.

Nguyễn Thuthấp thỏm và từ từ tiếp gần.

Tập Uyên mặt không cảm xúc nói: "Không được đi theo tôi."

Nguyễn Thu khẽ mím môi, trong mắt hiện lên vẻ ủy khuất cùng mất mát: "Tôi chỉ là... có chút sợ hãi."

Cậu vừa chui qua những kẽ hở trong đống đổ nát, không chỉ quần áo dính đầy bùn đất mà mu bàn tay và hai bên mặt cũng bị đá nhọn cào xước.

“Sợ?” Tập Uyên thấp giọng nói nhỏ, đột nhiên đi về phía Nguyễn Thu.

Anh đi từng bước một ép tới gần, Nguyễn Thu không biết làm sao, cậu hơi lùi về phía sau một chút, cho đến khi lưng chạm vào mặt bức tường thấp.

Tập Uyên cúi người xuống, hơi thở ấm áp phả tới: "Cậu không sợ tôi sao?"

Anh cách quá gần, tim của Nguyễn Thu đập nhanh hơn, cậu căng thẳng đên mức chả dám động đậy gì.

Không thể nói là cậu không sợ chút nào, hơn nữa cậu mới gặp Tập Uyên bốn lần, cũng không biết rõ về anh.

Nhưng Tập Uyên lợi hại như vậy, có thể một lúc diệt trừ ba người đó, muốn làm gì cậu thì đã làm từ lâu rồi.

"Tôi... nơi tôi ở bị ngập nước," Nguyễn Thu oan ức nói, "Tôi không biết phải đi đâu."

Thịt khô hôm qua Tập Uyên đưa cho cậu cũng bị rơi ra một gói, chắc là lúc cậu bị ba người kia đuổi theo.

Cậu lặng lẽ kiểm tra nó trên đường đi, có cái vẫn chưa có mở ra.

Nguyễn Thu càng nghĩ càng buồn, cậu đã sống một mình lâu như vậy, cậu còn tưởng rằng khi gặp được người khác, tình thế có thể sẽ xoay chuyển.

Hốc mắt cậu nóng lên, cố gắng khống chế cảm xúc, cuối cùng lời nói khẽ run rẩy.

Tập Uyên nhìn chằm chằm Nguyễn Thu, đưa tay lên chạm vào một vết thương nhỏ trên mặt cậu.

Đầu ngón tay thô ráp chạm vào da thịt, gây ra cảm giác ngứa ran nhẹ, Nguyễn Thu co rúm lại, vẻ mặt có chút khϊếp sợ.



Sau hai giờ đêm, Tề Lễ đi đi lại lại ở hành lang ở bên ngoài nhà.

Lúc này Tập Uyên còn chưa có trở về, chẳng lẽ là ở bên ngoài nghỉ ngơi?

Hay là có chuyện gì xảy ra? Ngay khi suy nghĩ này xuất hiện, Tề Lễ đã bác bỏ nó ngay lập tức.

Cho dù Tập Uyên bị phát hiện, toàn bộ binh lính cơ giới quản lý cả cái tinh cầu này cộng với tất cả cư dân ở đây, cũng chưa chắc là đối thủ của anh, anh làm sao có thể xảy ra chuyện được.

Tề Lễ âm thầm thở dài, vẫn không dám đi ngủ, chuẩn bị chờ thêm một lát nữa.

Lúc này, bên ngoài sân được bao bọc bởi những tấm tôn vang lên tiếng động.

Cửa bị đẩy ra, bóng dáng quen thuộc của Tập Uyên xuất hiện.

Tề Lễ vội vàng tiến lên nghênh đón, chợt nhìn thấy một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đi theo sau Tập Uyên.

Chàng trai trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, nhưng quần áo trên người cậu vừa cũ lại vừa bẩn, như thể cậu vừa lăn lộn trong đống đổ nát ra vậy.

Cậu vừa rụt rè vừa tò mò, từ phía sau Tập Uyên cẩn thận nhìn sang.

Đôi mắt của Tề Lễ suýt chút nữa tối sầm lại.

Hắn ta chắc chắn rằng hoàn toàn không có người như vậy trong số những cư dân sinh sống trên hành tinh này.

Không chỉ là không có hộ khẩu, rất có khả năng còn là tinh tặc... hơn nữa bị Tập Uyên tự mình mang về, thân phận nhất định là không bình thường

Tập Uyên đi vào sân: "Sắp xếp cho cậu ấy tốt vào."

Tề Lễ đã tiết kiệm được rất nhiều tiền trong những năm qua, nhưng hắn ta chưa bao giờ có thời gian để sửa sang nơi ở của mình.

Trong viện chỉ có hai gian phòng, vốn là hắn ta cùng thuộc hạ ở chung một phòng, hiện tại Tập Uyên chiếm một phòng, cho nên hắn ta trước tiên đuổi trợ lý đi nơi khác.

Thấy nhiều thêm một người, vẻ mặt Tề Lễ phiền muộn.

Nguyễn Thu nhìn ra ý tứ của Tề Lễ, vội vàng nói: "Tôi ngủ chỗ nào cũng được, chỗ đó... Có phòng chứa đồ lặt vặt không?"

Tề Lễ đương nhiên sẽ không sắp xếp như vậy cho Nguyễn Thu, hắn nhìn Nguyễn Thu một chốc, sau đó yên lặng nhìn Tập Uyên ở bên cạnh.

Hai người này dung mạo xuất chúng như vậy, nếu như Nguyễn Thu được Tập Uyên mang về, chẳng lẽ là...

Tề Lễ lấy hết can đảm, thử thăm dò hỏi Tập Uyên: "Trong phòng của ngài có một gian phòng nhỏ, ngài cảm thấy nên trực tiếp kê thêm một cái giường, hay là để tôi dọn ra ngoài?"

Tập Uyên không chút do dự: "Thêm một cái giường."

Sau đó, Tề Lễ tìm một bộ quần áo vừa vặn với Nguyễn Thu và đưa cậu vào phòng tắm.

Nguyễn Thu lần đầu tiên tắm nước nóng sau hơn ba tháng, trong phòng tắm còn có một thiết bị đặc biệt có hình dáng kỳ lạ, vùi đầu vào đó chưa đến năm phút, tóc ướt có thể được sấy khô hoàn toàn.

Còn có một số thứ cậu chưa từng thấy qua, cũng không dám đυ.ng vào.

Khi cậu trở lại căn phòng do Tề Lễ sắp xếp, Tập Uyên còn chưa ngủ, anh đang ngồi ở giữa ghế sô pha.

Trước sô pha là một chiếc bàn trà nhỏ được làm bằng đá, trên đó đặt một đĩa bánh ngọt nho nhỏ.

Cái này Tề Lễ mới đưa tới không bao lâu, vừa mới làm nóng, mùi rất thơm, không biết làm bằng gì.

Bên cạnh ghế sô pha có một cái ghế nhỏ, Nguyễn Thu đi tới ngồi xuống, nhìn mấy cái bánh hình tròn, không khỏi thấp giọng hỏi: "Anh trai, em có thể ăn cái này một chút không?"

Tập Uyên nghiêng đầu nhìn, trầm mặc chốc lát: "Cậu gọi tôi là gì?"

Nguyễn Thu nắm chặt ngón tay, nhất thời không nói gì.

Không được phép gọi như vậy sao? Trước đây khi cậu nhập viện, những bác sĩ và y tá có chút quen thuộc trong bệnh viện, những người trẻ tuổi đều gọi là anh chị.

Cậu cảm thấy Tập Uyên nguyện ý mang cậu tới đây, coi như là lại giúp cậu một lần, cho nên đối với anh cũng sinh ra chút thân quen.

Tập Uyên nhìn nhiều lắm cũng không quá ba mươi lăm tuổi, cũng không thể gọi anh…. là chú chứ.

Nguyễn Thu đang quấn quýt không biết làm sao, nhìn thấy Tập Uyên hơi ngồi thẳng dậy, anh cầm một chiếc bánh ngọt tròn trên bàn trà lên.

Sô pha và ghế vốn đã gần nhau, vì vậy Tập Uyên bẻ một miếng bánh tròn nhỏ đưa cho Nguyễn Thu.

Nguyễn Thu nhìn anh với vẻ mơ hồ, nhưng vẫn cầm lấy ăn, thấy Tập Uyên tiếp tục bẻ bánh cho cậu, cho đến khi cậu ăn hết chiếc bánh tròn.

Cậu tắm xong thì đã đổi một quần áo mới, bộ quần áo này còn thuận mắt hơn trước, như thể cậu từ một con mèo hoang biến thành một con vật cưng ngoan ngoãn.

Bánh tròn có chút khô, Nguyễn Thu ăn một miếng liền dừng lại, đi tới bên bàn rót nước uống.

Uống nước xong, cậu ngáp một cái, dụi dụi mắt, sau đó trở lại tiếp tục ngồi ở bên người Tập Uyên.

Tập Uyên nói: "Đi ngủ."