Chương 18: Bạch thiết hắc

Bạch thiết hắc(白切黑): là cụm từ dùng để chỉ những người có vẻ ngoài thánh thiện như thiên sứ song bên trong lại tà ác, đen tối, xuống tay hại người một cách tàn nhẫn, quyết không nương tay.

Tống Ngàn Từ đã có một giấc mơ.

Một giấc mộng xuân, quá sặc sỡ.

Buổi sáng thức dậy, khung cửa gỗ mở toang, căn biệt thự vắng lặng yên bình, ánh ban mai mờ ảo nghẹ ghé vào phơi mình ở góc giường, cô gái khẽ nheo mắt nghĩ về giấc mơ.

Bóng tối, thở dốc, mê ly, nhất là hình bóng anh ở trong giấc mộng.

Cơ thể nóng rực, ghì lấy eo cô, cứng rắn Không chịu buông tha, như một con sói vừa ăn tủy vừa nhấm nháp mùi vị.

Giống như một co dê non trắng mịn bị chiếc gối đen kẹp chặt, cô gái ôm gối vùi mình vào chăn đệm ngập tràn hương vị của thiếu niên.

Tại sao không bắn vào? Trong giấc mơ cũng sẽ không có thai.

Cô xin một lần nữa được mơ, một lần nữa còn kịp không?

Nghĩ đến đây, giữa hai chân cô lại bắt đầu ướt, Tống Ngàn Từ lúc này mới bắt đầu chú ý tới sự khác lạ trên cơ thể mình.

Cô gái dựa lưng vào đầu giường.

Ân? Cô đã ngủ rất ngon phải không? Hất tất cả các cánh hoa hồng ra khỏi tấm trải giường?

Hai chân mở ra khép lại, Tống Ngàn Từ nhẹ nhàng mở âʍ ɦộ dính đầy nước của mình.

Tại sao tiểu huyệt của cô lại sưng tấy, đỏ ửng như vậy.

Tại sao ngấn đỏ ở giữa chân lại giống như vết hằn in ở lòng bàn tay?

Tống Ngàn Từ chịu đựng cơn đau, bước xuống giường, mọi thứ trong phòng vẫn hệt như trước khi đi ngủ, huân hương đầu giường đã cháy hết, cánh cửa màu gỗ mun vẫn còn khóa.

Cô xem xét lại chính mình một lượt, chiếc áo sơ mi trắng trên người ngoại trừ có chút nhăn nhúm cũng không có gì khác lạ. Kéo mở cổ áo ra nhìn xuống, trên cổ và ngực cũng không có vết đỏ, dường như thật sự không có người chạm qua?

Vậy tại sao âʍ ɦộ của cô lại sưng đỏ như vậy? Chẳng lẽ cô lúc ngủ, trong mộng xuân thủ da^ʍ mới bị sưng tấy?

“Trời ạ, Tống Ngàn Từ, mày đói khát đến vậy sao?”

Cô gái không thiết sống, ném mình lên giường, chôn đầu vào gối mềm.

“Tất cả đều là lỗi của anh!”

Treo cổ thèm ăn, khiến cô mỗi ngày chỉ có thể nhìn chứ không được ăn, không đói không khát mới là lạ. Tóc của cô được ép dưới gối, cô gái ưỡn người không khác gì một con đà điểu.

“Thật sự đau chết cô!”

Tống Ngàn Từ đẩy cái gối sang một bên, cáu kỉnh ngồi dậy, vô tình nhìn thoáng qua, bất chợt nhíu mi.

"Đây là gì?"

Chiếc gối màu đen có một vệt màu trắng, một vết nhỏ hơi ngả vàng đã bị oxy hóa.

Cô cúi đầu đưa chóp mũi lại gần vết ố, còn chưa kịp phân tích mùi thì trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh.

Cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, kê gối dưới thân, hai chân dang rộng, hoa huyệt bại lộ, cô vừa khóc vừa cầu xin người đàn ông phía trên bắn vào.

Người đàn ông xấu xa rút ra bắn khắp người cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn còn dính lại trên người cô, nhỏ giọt xuống gối đầu và ga giường.

Tống Ngàn Từ lật mạnh chăn bông mỏng, quả nhiên thấy được rất nhiều dấu vết tương tự. Một ý nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu cô

Cô rùng mình nắm chặt ga trải giường.

Hay cho một bạch thiết hắc! Thoải mái dâng đến tận miệng thì vờ vịt không cần, lại muốn nửa đêm thừa dịp cô đang ngủ làm ra loại chuyện này!

Tốt, rất tốt!

Cô sẽ xuống cho anh ta một trận nhừ đòn.

————————————