Chương 3: Hình xăm

“Heo lười, đừng ăn nữa! Bạn tốt của nhóc đâu? "

Tống Ngàn Từ giơ chân hung hăng đá vào mông đứa em trai đang nằm trên sofa vừa ăn vặt vừa xem TV

"Ô! Chị! Dịu dàng một chút không được sao!" - Thanh niên xoa mông, vẻ mặt chua xót, "Chị còn nói nữa! Nhất định là bị chị doạ sợ rồi mới không chơi với em nữa!"

Bạn bè Tống Ngàn Thuật quen từ thời sơ trung đến đại học, sau khi gặp chị gái của cậu, đều không ngoại lệ mà nổi lên tâm tư, khó lắm mới có một người không bị chị gái mê hoặc, kết quả thì sao? Bị cô doạ cho chạy mất.

Tống Ngàn Từ bóp bóp gáy, tức giận đến mức muốn nổ tung tại chỗ.

Mé, nhóc ranh dám chơi cô! Đã một tháng rồi, tranh của cô vẫn không thấy đâu?

"Nhóc không định tìm hắn sao? Sống gần như vậy?"

"Cửa đóng kín mít, gặp được chắc~ Tất cả là tại chị!"

Sau khi nghe những lời của Tống Ngàn Thuật, Tống Ngàn Từ khẳng định một điều: Quân Duật Tu đang trốn cô!

Dựa vào đâu?

***

Bên ngoài tường rào nhà Quân Duật Tu, người phụ nữ cởi ra đôi giày bệt màu đen, kiểu dây buộc La Mã rồi dồn sức ném mạnh lên cao “vèo” một cái vào bên trong tường thành.

Một khi cô đã ra tay, thì sẽ không chỉ đơn giản là đến tìm người, mà đến để câu hồn đoạt phách

Tống Ngàn Từ trèo lên bức tường gạch xanh cao, hai tay khó nhọc chống đỡ, nâng người quá rồi nhảy xuống.

Cỏ mềm, ngã không đau. Cô vỗ vỗ phủi đi bụi bẩn trên váy áo, nhặt lên giày cách đó không xa, đứng dậy, tùy ý ngước mắt lên, nhưng không khỏi bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc.

Cô biết thiếu niên trong sách sống một mình trong cổ viện Huy phái vô giá, hôm nay tận mắt nhìn thấy mới biết vài chữ miêu tả trên mặt sách nông cạn như thế nào. Nơi đây hiu quạnh đến đáng sợ, căn bản không cảm nhận được một chút vần điệu cổ xưa.

Nhà của Quân gia rất rộng, thậm chí bao gồm cả một ngọn núi phía sau và một hồ nước nhân tạo bên cạnh một cây liễu, tòa nhà cổ kiểu cách có kết cấu phức tạp, khu vườn cổ kính với những cây tử đằng khẳng khiu, mỗi một nơi đều tinh tế, đẹp đẽ.

Bức tường cao vây quanh biệt viện được xây bằng gạch đen, những khóm trúc xanh mỏng nhánh rõ ràng, bò lên tường tựa như rào chắn, phủi sạch tất cả bụi cát bên ngoài trạch viện.

“Tường cao ngói xanh, bên trong thâm viện cất giấu một sự cô tịch mà người thường khó lòng có thể chịu đựng được, thiếu niên ánh mắt vồ cầu ẩn dật ngày qua ngày.” Đây là lời mô tả về ngôi nhà cổ của Quân gia trong cuốn sách.

Một Quân Duật Tu thần bí, lãnh cảm đã thu hút sự yêu mến của vô số độc giả, thậm chí tác giả còn ưu ái anh đến mức cho anh một cái kết cô độc.

Có lẽ, trong thâm tâm của tác giả, một thiếu niên trong trẻo như vậy nên giấu hết tình yêu của mình và sống một cuộc đời lạnh lẽo.

Theo quan điểm của Tống Ngàn Từ , điều đó thật vô lý, vì một sinh mệnh tươi trẻ đã bị hoài phí, chôn vùi trong trạch cổ.

Một mảng lớn màu đỏ cách đó không xa thu hút sự chú ý của cô.

Cô nhớ ra rồi! Trong sách có một điểm đặc biệt, thiếu niên thuần khiết nhất không thích hoa sen tao nhã mà chỉ thích hoa hồng kiều diễm. Trong sân nhà, tự tay trồng một vườn hoa hồng lớn và xem như bảo vật, thậm chí ngay cả nữ chính muốn ngắt một đoá, anh cũng nhất quyết không cho.

Những đoá hồng không chút hòa hợp với cổ trạch là ý muốn nỗi loạn duy nhất của cậu bé ngoan ngoãn này.

Gió thổi se lạnh , sắc trời dần tan, non xanh nước biếc đều nhiễm cùng một màu.

Màu đỏ âm trầm lay động trong gió, người phụ nữ mặc một chiếc váy đỏ lưng cao, xẻ tà, mơ hồ lộ ra da thịt trắng nõn, đôi chân thon dài thẳng tắp, trên tay là đôi giày xăng- đan màu đen.

Làn váy đỏ phiêu dật và những lọn tóc đen huyền lay nhẹ trong gió, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh tế của người phụ nữ.

Cô đi chân trần men theo những đoá hồng bước về phía anh.

Da tuyết, váy đỏ, tóc đen.

Cô đẹp như một tinh linh hoặc tựa như một nữ thần bước ra từ ngọn lửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, Quân Duật Tu cảm thấy vạn vật đều trở nên ảm đạm, lu mờ.

Phong tình vạn chủng.

Thiếu niên đứng đó, nghe rõ tiếng trái tim mình quẩy đạp, "bùm bùm bùm."

Trái tim lạnh băng tựa như được tưới lên một thùng nước sôi, nứt nẻ, phảng phất len vào một tia xúc cảm ấm nóng .

Khi anh định thần lại, người phụ nữ đã đứng trước mặt anh, tay chắp sau lưng, nghiêng đầu hỏi: "Bạn học, bức tranh của tôi đâu?"

"bức tranh?"

Cô cau mày không hài lòng, "Này, cậu đang trốn tôi sao?"

"Tôi…"

Thiếu niên kìm nén hồi lâu, không biết nên nói gì.

Anh thực sự đang trốn tránh cô, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cô, một cảm giác xa lạ đã xâm chiếm trái tim anh, khiến anh phải lùi bước, anh muốn chạy trốn.

"Nhất định là cậu trốn tôi, tôi mặc kệ! Cậu đã hứa sẽ vẽ một bức họa cho tôi, cậu định phải hoàn thành!"

“Nếu không, xem tôi "xử lý" cậu như thế nào!” Tống Ngàn Từ cười nhếch mép, lộ ra hai hàng răng trắng đều như bắp.

Người thanh niên kích động, chỉ cảm thấy nơi nào đó trên cổ lại bắt đầu đau nhói.

“Cô muốn tôi vẽ gì?”

Xưởng vẽ ở tầng cao nhất trong trạch cổ, tràn ngập mùi thơm của mực, thiếu niên trải ra giấy Tuyền Thanh, dùng chặn giấy ấn vào.

Chặn giấy là loại ngọc bích thượng hạng, giấy Tuyền Thanh trắng như sáp, thanh tao và quyến rũ.

"Vẽ tôi."

Được? vẽ cô ấy?

Quân Duật Tu ngẩng đầu lên, người phụ nữ xoay lưng về phía anh, cởi xuống chiếc váy trên người mình, để lộ một nửa tấm lưng trắng tuyết, xinh đẹp.

Mái tóc như tảo, hoàn toàn được búi lên bởi một chiếc lược cổ.

Xuân sắc hương diễm.

Một ánh nhìn của một con diều hâu.

Làn da của Tống Ngàn Từ tinh xảo mịn màng, lại như ẩn chưa màu ngọc bích trong trẻo ấm áp, xương bướm khéo léo hơi nhô lên, sóng lưng trang nhã thẳng tắp, eo liễu nhỏ nhắn, mềm mại.

“Nhanh, mặc quần áo vào đi.” Thanh niên hắng giọng, nhanh chóng quay đầu đi.

Giọng anh khàn khàn không thể kiểm soát, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cả cơ thể đều bị nhuộm ửng đỏ.

"Xấu hổ cái gì?"

"Tôi là đang cống hiến đời mình cho nghệ thuật, bạn học nhỏ, bạn có hiểu không?"

"Kéo lên, nhanh!"

“Hình xăm trên người cô sao vậy?”

Chàng trai nhắm mắt lại, cau mày sốt ruột và ngập ngừng nói.

Tại đây một lần nữa, trái tim anh lại bắt đầu loạn nhịp một cách vô lý, nhưng hình xăm trên vai cô rõ ràng là chữ ký mà anh thường để lại ở góc dưới bên phải mỗi bức tranh.

Ba chữ "Quân Duật Tu" được viết phù phiếm đến mức đa số mọi người đều không thể hiểu được, nhưng anh sẽ không thừa nhận là mình sai, đó là thứ anh đã viết không biết bao nhiêu lần - tên của anh.

Dòng chữ đen nghiêng nghiêng trên vai người phụ nữ, như một dấu ấn, rằng cô ấy là tài sản của anh.

Tài sản của riêng anh.

Nghĩ đến khả năng này, đầu trái tim anh như bị bỏng.