Chương 17: Kỹ thuật hôn của tên đàn ông chó má này thật là tệ

Trong xe ánh sáng mập mờ, không biết từ khi nào chỉ còn lại hai người bọn họ, yên tĩnh đến gần như có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Tần Phạn chỉ mặc một chiếc sườn xám tơ lụa, cơ thể hơi hơi co rúm lại một chút, năm giác quan đều bị phóng đại.

Đôi môi mỏng của người đàn ông tới gần, mùi gỗ nhàn nhạt bá đạo mà cường thế chiếm cứ hô hấp. Tần Phạn theo bản năng nín thở, tránh bị hơi thở ma mị của người này mê hoặc tâm trí.

Bởi vì anh nói, trong đầu thật đúng là xuất hiện một cán cân.

Bên trái viết ‘bạn giường’, bên phải viết ‘phu nhân’.

Không đúng không đúng, này có cái gì tốt mà chọn. Dù anh không biết xấu hổ, cô cũng muốn giữ mặt mũi!

Ngay lúc Tần Phạn khẩn trương đến mức không đề cập đến truyện đó nữa, môi mỏng của Tạ Nghiên Lễ ở gần sát cô cánh môi một tấc, dừng lại.

Cười như không cười mà rũ mắt nhìn cô.

Tần Phạn mở to đôi mắt đôi đen nhánh, rốt cuộc thấy rõ ý tứ sâu xa trong đáy mắt Tạ Nghiên Lễ.

Không biết lấy sức lực từ đâu ra, một tay đẩy Tạ Nghiên Lễ trở về chỗ ngồi.

“Em không muốn!”

Tạ Nghiên Lễ không hề chật vật, thuận thế ngửa lên lưng ghế, thản nhiên ừ một tiếng.

“Tiên nữ thì sẽ không đồng ý xe chấn.” Tần Phạn xóa cái tin tức xe chấn, cường điệu nhắc nhở một chút tên đàn ông chó má trong ngoài không giống nhau, “Nhân loại cấp thấp như anh không được có ý đồ vọng tưởng bổn tiên nữ.”

Tạ Nghiên Lễ khó được kiên nhẫn mà đáp lại một câu: “Được.”

Tên đàn ông chó má này đột nhiên lại kiên nhẫn, Tần Phạn hoài nghi mà nhìn anh: Dễ nói chuyện như vậy sao?

Thấy Tần Phạn vẫn giằng co tại chỗ, Tạ Nghiên Lễ thong thả ung dung mà ngồi thẳng, sửa sang lại tây trang có hơi loạn trên người, làm như thuận miệng nói: “Còn không xuống xe sao, tiên nữ nhân loại không thể vọng tưởng.”

Giọng Tạ Nghiên Lễ tuy rằng là trước sau như một lạnh nhạt, làm người ta cảm thấy không có cảm xúc gì, nhưng Tần Phạn lại nghe thấy cảm giác bị chế nhạo?

Từ từ?

Anh có tư cách gì chế nhạo cô?!

“Tạ Nghiên Lễ, anh……” Tần Phạn vừa định muốn tìm anh lý luận rõ ràng, người ta nói xong đã xuống xe chạy lấy người.

“Đứng lại, anh đừng đi.” Tần Phạn luống cuống tay chân cởi bỏ đai an toàn, xỏ giày cao gót lẹp xẹp lẹp xẹp mà đuổi theo, vươn tay kéo cánh tay của người đàn ông, “Nói rõ ràng, anh vừa rồi có phải giễu cợt em hay không?”

Một đường trở lại biệt thự.

Đến trước khi ngủ, Tần Phạn cũng không có được đáp án từ trong miệng Tạ Nghiên Lễ.

Khó được an an tĩnh tĩnh nằm ở trên giường như vậy, Tần Phạn lại không ngủ được.

Dựa vào ánh trăng, Tần Phạn nghiêng đầu nhìn anh——

Tư thế ngủ của Tạ Nghiên Lễ giống anh, đoan đoan chính chính cực kỳ tiêu chuẩn, đôi tay đan vao nhau đặt trên bụng. Đôi mắt nhắm nhẹ, hô hấp nhẹ nhàng chậm rãi, không biết có phải ngủ rồi hay không.

Hôm nay Tần Phạn sự nghiệp có bước ngoặt, vốn dĩ ngủ không được, muốn tìm người nói chuyện.

Hiển nhiên vị nằm bên cạnh là đối tượng không thích hợp để nói chuyện nhất. Tần Phạn thu hồi ánh mắt, sờ soạng mở điện thoại, chuẩn bị lướt Weibo trong chốc lát cho buồn ngủ.

Ánh sáng mờ ảo của màn hình điện thoại làm đầu giường sáng lên một chút.

Mười lăm phút sau, Tần Phạn nhìn điện thoại, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Khi cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên, thân thể cường tráng của người đàn ông nghiêng sang, cánh tay chống ở hai bên sườn, giống như một tấm lưới lớn, bao bọc cả người cô kín kẽ, tiếng hít thở vẫn rất nhẹ như cũ, nhưng lúc này lại làm người ta cảm giác được tính xâm lược cực kỳ cường đại.

Tần Phạn lập tức tỉnh táo lại từ trong mơ màng, tay nhỏ chống lên ngực anh hỏi: “Anh làm gì?”

Người đàn ông nhẹ nhàng đem hai tay cô khóa trên đỉnh đầu, rũ mắt nhìn cô, giọng nói từ từ: “Cho ‘Tạ phu nhân’ đãi ngộ xứng đáng được có.”

Cho nên đãi ngộ của Tạ phu nhân chính là hơn nửa đêm không ngủ được tùy thời thừa nhận nhu cầu sinh lý của Tạ tiên sinh?

Việc này so với trong xe có gì khác nhau, chỉ là thay đổi địa điểm mà thôi!

lông mi Tần Phạn dính chút vệt nước bị ép ra, đuôi mắt phiếm hồng, dưới đuôi mắt kia một nốt ruồi cực nhạt phảng phất đều trở nên lộng lẫy và quyến rũ.

Lòng bàn tay sạch sẽ của Tạ Nghiên Lễ chạm vào đuôi mắt cô, lại dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ hàng mi dài.

Đêm xuống, trên giường, nam nữ trưởng thành, từ trời đất đến sự vật, đều biết rõ sự việc sắp phát sinh, sũng nước cực hạn lại mạnh mẽ du͙© vọиɠ.

Tần Phạn cảm thấy cổ họng mình hơi khô, môi đỏ mọng mím lại theo bản năng.

Không nghĩ rằng, Tạ Nghiên Lễ vậy mà lại hôn cô.

Con ngươi đen nhánh của Tần Phạn đột nhiên trợn to.

Người đàn ông chó má có thói ở sạch, kết hôn hai năm, số lần anh hôn môi cô có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trong lúc kinh ngạc——

Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi lạnh, mò mẫm tìm kiếm đôi môi mềm mại của người phụ nữ trong bóng tối, hơi thở ấm áp như lông chim mơn trớn mặt sườn trắng như tuyết của cô.

Tần Phạn theo bản năng muốn né tránh, lại bị chặt chẽ đè lại.

Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu trở nên gấp gáp hơn.

Trong đầu cô hoang mang nghĩ: Kỹ thuật hôn của tên đàn ông chó má này thật là tệ, cắn phải môi cô.

Tần Phạn cắn lại.

Ngay sau đó ——

Mất kiểm soát.