Chương 11: Kỹ Năng? Có Được Vĩnh Viễn? (4)

“Ngươi vừa mới đến đây, đã có chỗ ở chưa?” Vương Tuyền hỏi.

“Chưa có.”

“Trong nhà của ta còn một tấm vải che mưa, cậu cầm lấy mà dùng đi, ít nhất thì có thể che mưa che gió.”

“Cảm ơn.”

“Không có việc gì, chỉ là một tấm vải che mưa mà thôi.”

Hai người sánh vai vừa đi vừa trò chuyện với nhau, ánh hoàng hôn chiếu rọi lên thân hai người, nhìn rất đẹp, rất có ý cảnh, thật ra đối với người sống sót bình thường mà nói, khắp nơi đều là chua xót và bất đắc dĩ.

Đi theo người sống sót khác, đứng trên cùng một cái thang máy, chậm rãi kéo ra từ tường trong ra tường ngoài.

“Cha ơi…” Một giọng nói non nớt truyền đến.

“Con gái của ta, tên là Hi Vọng…” Vương Tuyền nhìn thấy con gái, lập tức giới thiệu cho Lâm Phàm, sau đó ngồi xổm xuống, giang rộng vòng tay chờ con gái đang chạy đến, sau đó ôm lấy.

Đứa trẻ ngây thơ trong sáng, bởi vì ăn không đủ no, dáng vẻ rất gầy, nhưng nụ cười trên mặt, là hình ảnh tinh khiết nhất trong tận thế.

“Con gái, đây là đồng nghiệp của cha, gọi chú Lâm đi.”

“Chào chú Lâm.” Tiểu Hi Vọng chào một tiếng.

Lâm Phàm sờ đầu cô bé, “Chào Tiểu Hi Vọng, con muốn ăn gì, có thể nói với chú, chú mua cho con.”

Tiểu Hi Vọng vừa định nói, nhưng hình như nghĩ đến cái gì đó, ôm cổ Vương Tuyền, “Cha đã nói với con, không thể đòi người khác cái gì cả.”

Vương Tuyền nói, “Không cần mua, ngươi vừa mới đến, giữ lại cho mình là được, trên người ta có ít tiền tệ.”

“Không sao cả, không phải ngươi vừa cho ta một tấm vải che mưa hay sao, con gái ngươi lại gọi tôi là chú, lần đầu gặp mặt, mua chút cũng không sao cả.” Lâm Phàm đương nhiên biết rõ, trong tận thế, tiền tệ đại biểu cho đồ ăn, đại biểu cho các loại vật tư, nhưng hắn không phải là người tư lợi, nếu không cũng không có khả năng đi bốc gạch một tháng, chính là vì đi KTV ủng hộ công việc của các em gái.

Lâm Phàm hắn chính là một người có tấm lòng bác ái.

Lâm Phàm giơ tay lên, tung viên tiền tệ trong tay lên, chộp lấy, sau đó mở ra, giơ đến trước mặt Tiểu Hi Vọng.



“Chúng ta đi mua mì ăn liền nhé?”

Tiểu Hi Vọng nghe thấy mỳ ăn liền, hai mắt tròn tròn lập tức sáng lên, cô bé chỉ mới ăn được một lần, còn là trong dịp sinh nhật, mùi vị chỉ có thể nói là rất ngon.

“ĐƯợc ạ…”

Cuối cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ, đối với chuyện ăn ngon, từ đầu đến cuối đều không thể nào kiềm nén được.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Phàm vung tay lên.

“Đi thôi.”

Tiểu Hi Vọng hưng phấn vung tay nhỏ lên.

“Cảm ơn.”

“Việc nhỏ, không cần cảm ơn, khiến cho chú phải tốn kém thì tôi không vui đâu.”

Lão Vương cảm thấy Lâm Phàm khác với những người sống sót khác, ở trong tận chế, lão đã từng rất nhiệt tình sau đó trở nên tư lợi, không muốn tham gia vào bất cứ chuyện gì cả.

Trong thời kỳ hòa bình, chú nhìn thấy ăn mày, sẽ lấy ra chút tiền lẻ, sau này ở trong tận thế, chú trở nên lạnh lùng, chỉ muốn giữ tốt ba phần đất của mình thôi, những chuyện khác chẳng muốn quản nhiều.

Lâm Phàm lấy tầm vải che mưa từ chỗ lão Vương, lão Vương lập tức đến giúp đỡ dựng lên, dùng mấy cây cột để chống lên, trải vải che mưa, cố định lại bốn phía, giữ một chỗ cửa ra vào, đồng thời lão Vương còn đưa cho Lâm Phàm một tấm thảm cũ kỹ, trải trên mặt đất, tránh bị hơi đất nhiễm vào người, bị cảm bị sốt.

Một khi bị cảm trong tận thế, vậy thì chỉ có thể tự mình chống chịu, thuốc thang thiếu thốn dẫn đến dược phẩm vô cùng quý giá.

Lão đã từng nhìn thấy có đứa trẻ ở tường ngoài bị cảm nóng sốt, không có thuốc trị liệu, cứ như vậy mà chết đi.

Lão Vương kiểm tra xung quanh một chút, xác định không còn vấn đề gì nữa, phủi tay, hài lòng gật đầu, chuẩn bị rời đi.

“Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta đến gọi ngươi.”

“ĐƯợc.”



Sau đó lão Vương rời khỏi.

Lâm Phàm đứng trong cái lều vải màu xanh lá vừa được dựng lên, nhẹ nhàng sờ soạng.

Thực sự không tồi, vừa xuyên đến ngày thứ hai của tận thế, đã có chỗ ở của chính mình, với cái tốc độ phát triển này, có thể nói là thần tốc.

Hắn ta sẽ tìm niềm vui trong đau khổ, tự an ủi mình.

Ngày đầu tiên đã đến được tường rào, ngày thứ hai tìm được công việc, tiện thể dựng lên căn lều của mình, thời gian này thật sự là càng ngày càng có hy vọng.”

Lâm Phàm sụt sùi, chẳng biết sao có chút mệt mỏi, ngẩng đầu lên, nhìn sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, cố nén không cho nước mắt chảy xuống.

“Thật đẹp.”

Hắn đắm chìm trong bóng đêm xinh đẹp, một tiếng gầm thét dị thú truyền đến, ý nghĩ xinh đẹp trong đầu hắn tan vỡ, co lại bên trong cái lều che mưa này, ngồi xếp bằng trên thảm.

Lạnh thì cũng không tính là lạnh, chỉ là quá yên tĩnh.

“Cái vải che mưa này qua một thời gian ngắn nhất định phải đổi đi, nói thế nào cũng phải có một cái nhà ở bằng gỗ..”

Bản thân là người xuyên qua, trong người có thiên phú trồng trọt, từ đầu đến cuối hắn đều tin tưởng, chỉ cần mỗi ngày có thể thay đổi một chút xíu, tương lai không lâu, hoàn cảnh sẽ càng ngày càng tốt hơn.



Hôm sau.

Đinh đang đinh đang.

TRong nhà xưởng rèn đúc vũ khí cực nóng, những người may mắn còn sống sót đều ra sức làm việc, thân là một phần tử trong đó, Lâm Phàm không có chút tiếng tăm gì, nhưng chỉ có hắn biết, bản thân đã biến hóa lớn như thế nào.

- Kỹ năng: Rèn sắt (sơ cấp 90/100)

Độ thuần thục nhanh chóng tăng lên.

Lão Vương ở bên cạnh nhìn đã quen, chú phát hiện trong phương diện này, thiên phú của Lâm Phàm thật sự rất mạnh, từ hôm qua là tay mới, hôm nay nhìn lại chính là lão làng rồi, cái tốc độ tiến bộ này đúng là đáng sợ.