Chương 49: Không Sao Cả, Ta Không Phải Là Người Hẹp Hòi.

“Các ngươi ăn thịt dị thú đi, ta chỉ muốn ăn rau.” Lâm Phàm thật sự chịu đủ thịt dị thú rồi, rất hoài niệm mùi vị rau quả, không ngờ thứ mà thời bình không thiếu nhất, đến khi tận thế, lại là thứ trân quý nhất.

“Đúng rồi, còn thứ này...”

“A... Cocacola năm 33, còn dùng được chứ?”

“...”

Trong phòng, trên bàn ăn.

Lâm Phàm và Tiểu Hi Vọng ngồi trước bàn ăn, Tiểu Hi Vọng cẩn thận sờ vào chiếc bàn ăn tinh xảo chưa từng nhìn thấy, rồi lại nhìn thức ăn trên bàn, không nhịn được nuốt nước miếng, thơm quá, thật sự thơm quá.

Những điều này, Lâm Phàm đều nhìn thấy.

Cũng chỉ là một phần rau xanh xào, một phần canh cà chua trứng, rất bình thường, đồ ăn rất bình thường này, đặt ở trong thời kỳ hòa bình, không ai để ý đến, nhưng đối với Tiểu Hi Vọng sinh ra trong tận thế mà nói, lại mà mỹ vị chưa bao giờ nếm qua, thậm chí đến thấy cũng chưa từng nhìn thấy.

“Ngươi ăn trước đi.” Lâm Phàm nói.

Tiểu Hi Vọng lắc đầu, “Đợi thúc thúc và cha, chúng ta cũng nhau ăn.”

Lâm Phàm mỉm cười, thật sự là đứa bé hiểu chuyện.

Trong phòng bếp, lão Vương đang bận rộn, tiếng nói chuyện ngoài bàn ăn truyền đến, lão Vương buộc tạp dề bưng thịt dị thú ra ngoài, cười nói, “Thịt kho tàu ngon tuyệt đến rồi, lâu rồi chưa nầu ăn, tay nghề có chút thụt lùi rồi, không nói khoác chứ, trước kia tay nghề của ta rất tốt, là người đứng đầu tại nhà tập thể đó.”

“Sắc hương vị đều đủ, thật sự không tệ.” Lâm Phàm nhìn thức ăn trên bàn, vô cùng hài lòng, đây mới là cuộc sống của người bình thường, cuộc sống lúc trước sao có thể gọi là sống chứ, đúng là hỏng bét, “Ăn thôi.”

Đồ ăn rất ngon, khiến hắn tìm lại được cảm giác cuộc sống bình thường.

Tiểu Hi Vọng ăn ngấu ăn nghiến, mặc dù vẫn muốn khắc chế, nhưng trước mặt thức ăn ngon, sức kìm nén của đứa trẻ vẫn có chút kém.

Lão Vương chậm rãi thưởng thức thức ăn, hai mắt hơi đỏ, rõ ràng là đang nhớ lại gì đó.

“Ăn nhiều thịt dị thú, sẽ có thực lực tốt trong tận thế.” Lâm Phàm nói.

Mặc dù hắn không muốn ăn, nhưng vẫn gắp một miếng, dùng thịt dị thú lâu dài, có thể tăng thực lực một chút xíu, nhưng có thể tăng lên, đã là không tệ rồi.



“Ừm, được.”

Lão Vương lau đi nước mắt nơi khóe mắt, trịnh trọng gật đầu.

Không phải hắn ta muốn mạnh lên, mà là hắn ta không có năng lực mạnh mẽ lên, bây giờ có cơ hội như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua, hắn ta biết Lâm Phàm đối xử tốt với hắn ta và con gái như vậy, cũng là vì lúc trước hắn ta đã giúp Lâm Phàm, nhưng hắn ta không muốn mãi mãi nhận sự trợ giúp của Lâm Phàm, cũng phải nghĩ cách báo đáp Lâm Phàm, cho nên mạnh lên là con đường duy nhất.

Com nước xong xuôi, Lâm Phàm đi ra ngoài.

Sau khi ra ngoài đi săn một lần, trở thành Giác Tỉnh giả, đia vị lên cao, xem như đã đứng vững gót chân ở trong tường rào này, tiếp theo chính là cần xoát độ thuần thục của kỹ năng.

Đao thuật cơ sở rất quan trọng.

Khi xoát đầy đột huần thục, vậy thì có nghĩa là ở phương diện cận chiến, hắn đã có thành tựu không tệ.

Ném mạnh cự ly xa có tính hạn chế quá cao, là kỹ năng gϊếŧ dị thú đơn lẻ, nhưng khi đối mặt với số lượng dị thú lớn, thế thì có vẻ hơi lúng túng.

Đi đến nơi đất trống không người.

Nắm đao, bắt đầu quá trình tu luyện khô khan, hầu như không cần để tâm đến ý nghĩa của mỗi một đao, chỉ cần nghiêm túc hoàn thành đủ đao thuật cơ sở là được.

Mười ba chiêu đao thuật cơ sở, động tác nhìn như đơn giản, nhưng muốn thi triển ăn khớp với nhau, vừa mới bắt đầu thì rất khó khăn, nhưng khi độ thuần thục tăng lên, hắn có thể thi triển ra hoàn chỉnh.

Cái này chỉ cần treo là được.

Một hồi sau.

“Độ thuần thục đao thuật cơ sở +1.”

Độ thuần thục của đao thuật cơ sở tăng lên có hơi chậm, hoàn toàn không thể so sánh với ném mạnh và rèn sắt, nhưng hắn biết uy lực của đao thuật cơ sở sẽ rất mạnh.

Vùi đầu vào rèn luyện gian khổ, tiếp tục xoát độ thuần thục.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời dần dần tối.

Lâm Phàm dừng động tác, lắc lắc cổ tay, cũng không cảm thấy đau nhức, bây giờ thể chất của hắn càng lúc càng cao, năng lực khôi phục cũng được tăng cường, huống hồ cái này cũng không tiêu hao quá nhiều thể lực, chỉ cần chịu đựng được nhàm chán là được.



“Trở về à?”

Nhìn bầu trời dần mờ tối, cuối cùng vẫn bỏ đi ý nghĩ quay về.

Về cái gì mà về?

Trẻ trung không cố gắng, đến già lại bi thương.

Lỡ như sau này mình gặp phải nguy hiểm, nhất định sẽ oán trách bản thân bây giờ, vì sao lại lười biếng, vì sao không cố gắng nhiều thêm một chút.

Tiếp tục xoát độ thuần thục.

Trong đêm tối, một bóng người cần cù không ngừng vung đao, có ánh trăng chiếu rợi, bóng người này tỏa ra ánh sáng nhạt, nếu như có người nhìn thấy, không thể không nói, Lâm Phàm ngươi có thể trở thành Giác Tỉnh giả, tuyệt đối không phải là may mắn, mà là nhờ vào sự cố gắng của ngươi.

Nói nhảm, có hack, còn cố gắng liều mạng như thế, ta không thành công thì ai có thể thành công chứ.

Trời dần dần sáng.

Ánh nắng ban mai xuất hiện, một ngày mới lên, ánh sáng chiếu rọi.

Nhìn lại độ thuần thục.

- Kỹ năng: đao thuật cơ sở (10/100).

Đã nâng độ thuần thục lên đến 10.

Hắn phát hiện nhanh nhẹn cũng tăng thêm 0,1.

Đây là một loại tiến bộ, so với sử dụng thịt dị thú thì tốt hơn rất nhiều, ngay cả huyết tinh cũng không thể so sánh được.

“Cứ theo tốc độ này, thế thì muốn xoát đầu đao thuật cơ sở, có lẽ cần bảy, tám ngày.”

Dừng động tác, đón ánh bình minh, quay về chỗ ở.

Về đến nhà, lão Vương đã sớm tỉnh lại, dang bận rộn ở trong phòng bếp, vừa vào cửa đã có thể ngửi thấy mùi cháo, còn có mùi thơm của thịt nướng, tất cả phòng ốc ở tường trong đều có điện.