Chương 10

Đối phương còn chưa nói xong, Lâm Dịch đã trực tiếp cúp máy.

Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi trên giường tỉnh táo lại, đợi đến khi đủ tỉnh táo mới thong thả dọn dẹp bản thân rồi xuống lầu.

Vừa xuống lầu, Lâm Dịch đã nhìn thấy cục bột nhỏ ở cửa biệt thự.

Anh thực sự sốc.

Hoắc Miên Miên vậy mà ngồi ở đó lâu như vậy sao?!

Lâm Dịch đi tới.

Quả nhiên Hoắc Miên Miên vẫn đang nhìn chằm chằm vào mấy con chim bồ câu đó.

Nhưng nhìn lâu cũng hơi buồn ngủ, thỉnh thoảng lại chớp chớp mắt, hàng mi dài run run.

Ánh nắng vàng chiếu vào người cậu bé, khiến cậu bé trông như một thiên thần nhỏ.

Lâm Dịch ngồi xổm xuống, dùng tay chọc chọc vào má phúng phính của Hoắc Miên Miên, rồi hỏi cậu bé: "Buồn ngủ chưa? Có muốn đi ngủ không?"

Quả nhiên việc trêu chọc trẻ con là một lần sinh hai lần quen mà!

Hoắc Miên Miên bị chọc vào má, sau một hồi mới phản ứng lại, đưa tay lên che mặt.

Cậu, cậu bị chọc má rồi sao?!

Lâm Dịch cười lớn.

Sao đứa nhỏ này lại đáng yêu thế nhỉ?

Hoắc Miên Miên không biết Lâm Dịch đang cười cái gì, chỉ nhìn Lâm Dịch.

Lúc này, Lâm Dịch lại nói với cậu bé: "Được rồi, đi ngủ nhanh đi!"

Hoắc Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu, rồi đứng dậy đi vào biệt thự.

Vừa đi vừa dụi mắt bằng bàn tay nhỏ mềm mại.

Đi được vài bước, cậu bé còn quay lạinhìn Lâm Dịch một cái, không biết có phải vẫn đang nghĩ đến chuyện vừa bị chọc má hay không.

Lâm Dịch theo địa chỉ mà người quản lý đưa, đến một phòng riêng của nhà hàng.

Khi anh đến, người quản lý cũng vừa đến cùng lúc.

Nhưng dù vậy, người quản lý vẫn nói móc: "Cậu Lâm của chúng ta đúng là có giá quá."

Nguyên chủ bình thường tính cách quá nhu nhược, không đánh trả lại, mắng cũng không cãi lại, do đó, người quản lý không ít lần chế nhạo anh.

Tuy nhiên, bây giờ cơ thể này đã thay đổi thành một người khác.

Lâm Dịch cao hơn người quản lý nửa cái đầu, anh nhìn xuống người quản lý, không nói gì, tự mình bước vào phòng riêng.

Người quản lý: "..."

Không biết tại sao, bị ánh mắt đó nhìn làm toàn thân ớn lạnh.

Kỳ lạ thật, hôm nay Lâm Dịch sao lại như biến thành một người khác vậy?

Tuy nhiên, người quản lý đã quen với việc đàn áp nguyên chủ, nhanh chóng không coi Lâm Dịch ra gì nữa.

Anh ta đi theo sau Lâm Dịch, kéo một chiếc ghế ra định ngồi xuống, chuẩn bị sau khi ngồi xuống sẽ dạy cho Lâm Dịch một bài học.

Ai ngờ vừa kéo ghế ra, Lâm Dịch đã ngồi xuống.

Người quản lý: "??"

Anh ta trở thành người phục vụ cho Lâm Dịch sao?!