Chương 22

"An An chắc chắn có thể ở một mình chứ?"

Bốn giờ chiều, mọi người tụ tập lại, người dẫn chương trình Trịnh Long hỏi khi nhìn thấy Thịnh Thì An đứng một mình.

"Con chắc." Gương mặt nhỏ nhắn của Thịnh Thì An nghiêm túc.

[Sao thế, cha con đâu rồi?]

[Nói là không khỏe, đang ngủ.]

[Ngủ? Sao lại không khỏe vậy?]

[Lúc sáng còn khoẻ mà? Chắc là lười biếng thôi, thật sự là quá đáng, Kiều Kiều của chúng ta ho đến thế kia mà vẫn cố gắng chăm Vân Đoá đấy!]

Luôn có người hâm mộ của Kiều nhảy ra chỉ trích.

[À này, tôi mới vào, tưởng video cắt dán phóng đại sự thật chứ, nhìn thế là cha dượng vô trách nhiệm thật rồi!]

Một số khán giả xem video ngắn của Bồi Dục rồi mới vào, nhanh chóng bị người hâm mộ của Kiều dắt đi lệch hướng.

Người xem thường xuyên thấy thế không khỏi cau mày.

Ban đầu, cha dượng có vẻ vụng về, quan hệ với con cũng ở mức trung bình, nhưng xem buổi phát sóng trực tiếp vào buổi sáng, không hiểu sao, vẫn khiến mọi người cảm thấy hơi ngố tàu.

[Cũng không cần phán xét quá đáng, người hâm mộ của Kiều thật hay đổ lỗi cho người khác.]

Biết người hâm mộ của Kiều khó chịu, chỉ cần một chút phản đối là sẽ bị tấn công tứ phía, vẫn có những người xem "nổi loạn" không nhịn được lên tiếng - rồi tắt luôn phần bình luận: Chửi tôi đi, tôi không nghe thấy, tức chết các người, he he.

[Đứa nhỏ một mình thật đáng thương...] Cũng có những khán giả chỉ quan tâm đến đứa trẻ, thấy Thịnh Thì An nhỏ bé đứng đó một mình, không khỏi xót xa.

Trình Tụng Tụng cũng thấy Thịnh Thì An tội nghiệp.

Vì vậy cậu ta vênh váo nói: "Cậu có thể... ực... với tôi!"

Cậu ta vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa, uống sữa xong, vừa mở miệng đã nấc một cái.

Thịnh Thì An ghét bỏ nhìn cậu: "Không cần."

Trình Tụng Tụng sững sờ, đôi mắt hổ phách "nguy hiểm" nheo lại: "Rất tốt... ực... cậu là người đầu tiên dám từ chối tôi... ực...đồ đểu..."

[Phụt hahaha!]

[Đây là dùng ngôn từ hổ báo!]

[Khí thế bá tổng bốc lên...]

[Tôi chỉ tò mò - học từ ai vậy?]

"Tụng Tụng à…" Người dẫn chương trình Trịnh Long thích thú khôn xiết, “Cha con thường nói chuyện kiểu đó ở nhà phải không?"

Nói chuyện thế nào? Giống cậu thế này, tràn đầy "vương bát chi khí"?

Trình Tụng Tụng gật đầu: Tất nhiên rồi!

Thật ra "vương bát chi khí" của cha còn kém cậu nhiều, nhưng có nhiều người ngoài như vậy, cậu phải giữ thể diện cho cha!

Về nhà cậu sẽ bảo gia sư ghi âm những câu nói vàng của bá tổng cho cha học thuộc luôn!

Trình Hạo sững sờ, mặt đen xì như đít nồi: Quỷ tha ma bắt! Anh có ngốc đến thế đâu!

"Đừng nói lung tung!" Anh bịt miệng Trình Tụng Tụng, lôi cậu ta ra phía sau.

Với sự cố nhỏ này, phần bình luận không ai tiếp tục thảo luận về người cha dượng vô đạo đức nữa.

Trịnh Long công bố nhiệm vụ buổi chiều - đi chuồng trại hợp tác xã cho cừu ăn để đổi lấy đạo cụ cần thiết cho nhiệm vụ ngày mai.

Những đứa trẻ rất thích động vật nhỏ, nghe nói cho cừu ăn đều rất phấn khích, reo hò cười đùa vang khắp từ uỷ ban làng, men theo con đường làng ngoằn ngoèo lên núi tới hợp tác xã.

Ngôi làng trở nên yên tĩnh.

Bồi Dục nằm trên giường, mặt đỏ bừng, ngủ không yên giấc cho lắm, nhưng không ai làm phiền, cuối cùng vẫn tiếp tục ngủ.

Năm giờ, Hàn Duyệt đưa các bé trở về, thấy anh vẫn đang ngủ, vội vàng đưa tay sờ sờ trán anh.

Nóng hơn lúc bọn họ ra ngoài.

"A Dục?" Cô gọi anh, đồng thời lóng ngóng gọi điện cho bác sĩ trong nhóm.

Thịnh Thì An cũng đặt bàn tay nhỏ bé lên trán Bồi Dục, đôi mắt to liền lóe lên một tia hoảng sợ.

Bồi Dục bị tiếng nói chuyện đánh thức, va vào đôi mắt đen thẳm của nó, anh ngẩn ra một lúc, nhận ra có người vén áo của mình, mới quay mặt sang hướng bác sĩ và Hàn Duyệt đứng bên giường.

"A Dục, cậu đang sốt cao, bác sĩ Trương kiểm tra lại vết thương và thay thuốc lần nữa." Thấy anh nắm mép áo, vẻ mặt căng thẳng, Hàn Duyệt vội vàng giải thích.

Đã thay thuốc một lần rồi... anh không thích lưng mình bị người khác chạm vào nhiều lần.

Bồi Dục miễn cưỡng trong lòng nhưng không nói gì, hợp tác nằm sấp xuống, còn chủ động hỏi bác sĩ có thể cho thêm kháng sinh để uống không.

Thật ra cũng ham sống... Bác sĩ đồng ý, vén áo anh lên, gỡ miếng băng gạc được dán hồi trưa ra.

Hàn Duyệt vô tình liếc nhìn lưng anh, vội quay mặt đi: "An An, chúng ta đi…"

Nói được một nửa, cô ngạc nhiên: trong tay Thịnh Thì An không biết lúc nào đã cầm cốc nước, có vẻ muốn đưa cho Bồi Dục.

Chỉ là, đứa trẻ nhìn thấy vết thương của Bồi Dục, mặt tái nhợt, cốc cũng nghiêng nghiêng, khiến nước sắp đổ ra ngoài.

Hàn Duyệt vội lấy cốc nước đặt xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó: "An An ngoan, ra ngoài chờ với dì trước nhé."

Thịnh Thì An im lặng, mơ màng để Hàn Duyệt dắt đi.

"An An?" Ra tới cửa, Hàn Duyệt kéo nó ngồi xuống bậc thềm gỗ, vuốt ve mái tóc mềm mại của nó, "Sợ không?"

Thịnh Thì An lắc đầu.

Sau một hồi, đứa nhỏ đột nhiên lên tiếng: "Có... chết không?"

"Gì cơ?" Hàn Duyệt sững sờ, bật cười: "Tất nhiên là không rồi! Đứa trẻ ngốc!"

Không lạ gì mà sợ thế...

"Con không ngốc!" Thịnh Thì An lập tức căng mặt, nhưng bàn tay đang nắm chặt vạt áo lại buông lỏng.

"Điện thoại di động, cho con mượn điện thoại."

"Phải gọi "dì" chứ." Hàn Duyệt nhìn đứa trẻ bướng bỉnh.

Thịnh Thì An mín chặt môi: "Dì."

"Ngoan." Hàn Duyệt cười, lại sờ sờ đầu nó, lấy điện thoại ra, "Con dùng điện thoại làm gì?"

"Gọi điện." Thịnh Thì An nói ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề.

"Gọi cho ai? Con còn nhớ số không?" Hàn Duyệt rất nghi ngờ.

"Gọi cho chú con. Nhớ."

Tất nhiên là nó nhớ rồi, dì xấu khinh thường người ta.