Chương 8

Vì hình tượng vui vẻ ban đầu không còn thu hút người hâm mộ như trước, nên trước khi khởi hành anh ta đã thỏa thuận với quản lý sẽ xây dựng cho mình hình ảnh "Cuồng trẻ con" để thu hút trẻ nhỏ, thế nên ngay khi gặp mặt anh ta đã cố gắng vượt qua sự nhàm chán để luôn chiều chuộng những đứa trẻ này, nhưng tại sao đứa nhóc này hôm nay dường như đang tuột khỏi tầm kiểm soát?

[Thằng nhóc này bị sao vậy, thật vô lễ!] Trong phần bình luận, một số người hâm mộ của Kiều thấy thần tượng bị làm khó dễ, lập tức không nhịn được lên tiếng.

Nhưng lần này trong bình luận có thêm nhiều ý kiến khác.

Dù sao đây cũng là chương trình trẻ em, khán giả bình thường đến xem chính là vì những em bé dễ thương, tính khí của Thịnh Thì An đúng là không đáng yêu cho lắm, nhưng nó xinh xắn, tức tối cũng rất dễ thương, huống hồ, cho dù tức giận, nó vẫn đang cố gắng an ủi em gái mà!

[Cũng bình thường thôi, trẻ con đối với người lạ, lo sợ cảnh giác là chuyện thường tình mà.]

[Đúng vậy, tôi còn hy vọng con mình có được sự cảnh giác như cậu bé kia nữa là.]

...

Bình luận ồn ào, tiến trình của chương trình vẫn tiếp tục.

Dương Nhất Phàm và Trình Tụng Tụng lần lượt chọn xong đồ ăn, cuối cùng còn lại một phần, tất nhiên là của Kiều Cạnh Tư và Vân Đoá.

Nhưng Vân Đoá đi theo Thịnh Thì An, mặc kệ Kiều Cạnh Tư gọi thế nào cũng không nhúc nhích.

Cô bé dính chặt vào Thịnh Thì An. Anh An nói với cô, mẹ đã cử trợ lý đến bảo vệ cô, hôm nay sẽ đến.

Anh trai này biết nhiều như thế, chắc hẳn cũng là hiệp sĩ mẹ cử đến bảo vệ cô, là hiệp sĩ nhỏ của cô!

Chà, chỉ là lùn thôi và anh trai này cũng không cưỡi ngựa.

Vân Đoá hơi tiếc nuối, nhưng nhìn chung vẫn hài lòng – anh trai hiệp sĩ có cái mũi thẳng tắp, đôi mắt trong veo, rất đẹp trai, và... anh trai cho cô tất cả bánh ngọt.

"Con bé ham ăn, chỉ cần một miếng bánh đã bị bắt cóc." Kiều Cạnh Tư ngoài mặt hào phóng đùa giỡn, trong lòng căm tức muốn chết - thông cáo báo chí về hình ảnh "Ngây thơ như trẻ con, hoà đồng với trẻ em" của anh ta đã bị thổi bay, anh ta phải làm thế nào với con bé này đây?

Dù có kết thúc tồi tệ như thế nào, cũng phải xử lý thôi.

Trong tiếng cười hợp tác của các nhân viên, anh ta che miệng ho nhẹ hai tiếng: "Thầy Bồi, anh có phiền nếu để con bé ăn ở chỗ anh không. Tôi đang hơi cảm lạnh và sợ lây nhiễm cho cháu ấy."

[Ồ, Kiều Kiều sao vậy, cơ thể không khoẻ sao?]

Nghe anh ta ho, lại nghe anh ta nói mình cảm lạnh, người hâm mộ trong bình luận ngay lập tức chuyển hướng chú ý, thay thần tượng khóc than.

[Thương quá đi, Kiều Kiều quay phim vất vả lắm rồi, còn phải đến giúp anh trai trông con, hu hu!]

[Mấu chốt là căn phòng đó nha mọi người, đêm qua Kiều Kiều ở căn phòng gió thổi bốn phía, trên núi lạnh lắm, Kiều Kiều chắc là bị cảm lạnh rồi!]

"Không sao, có lẽ đêm qua nghỉ ngơi không tốt, buổi sáng bị cảm lạnh." Quả nhiên, xác nhận suy đoán của người hâm mộ, Kiều Cạnh Tư nói với người dẫn chương trình đang quan tâm đến mình.

Cảm lạnh... Nghỉ ngơi... Cái đầu nhỏ bé của Thịnh Thì An quay cuồng, giống như nghĩ ra điều gì đó, nhưng vẫn thiếu một chút - quay trở lại bốn tuổi, cậu thực sự ngu đần hơn rồi.

"Thầy Bồi?" Giọng nói đáng ghét của Kiều Cạnh Tư lại vang lên.

Thịnh Thì An lập tức quên đi sự bối rối của mình, quay người che chắn trước mặt Bồi Dục, nhìn chằm chằm Kiều Cạnh Tư, giống như muốn dùng cơ thể bé nhỏ của mình để che chở cho cha khỏi một ác ý vô hình nào đó.

Nhưng bỗng nhiên vai bị vỗ nhẹ, không biết sao nó đã bị Bồi Dục đưa ra phía sau.

"Thầy... Kiều, làm ơn giữ khoảng cách với An An."

Bồi Dục dừng lại, đưa tay về phía Kiều Cạnh Tư, trên tay anh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái khẩu trang còn nguyên tem.

Thịnh Thì An đang sốt, quý thầy Kiều này lại cảm lạnh, tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách với các bé.

À, nghe nói anh ta cũng là người trông trẻ tạm thời, có lẽ chưa rõ…

"Hệ miễn dịch của trẻ nhỏ vẫn chưa phát triển hoàn thiện, khả năng chống lại vi rút còn kém."

Anh nói lưu loát bất thường, cứng nhắc nhưng không kém thiện chí giải thích khoa học cho Kiều Cạnh Tư, sau khi đối phương nhận lấy khẩu trang, anh nhanh chóng rút tay về.

Muốn rửa tay.

Sức đề kháng của anh cũng có vấn đề...

Bồi Dục nhìn về phía bồn rửa tay ngoài sân, hoàn toàn không biết phần bình luận của người hâm mộ của Kiều lại một lần nữa nổ tung:

[Cái quái gì vậy? Anh ta thật sự có mặt mũi đế ghét bỏ Kiều Kiều?!]

[Cũng không sai... Nếu bạn bị cảm lạnh, tốt hơn hết là tránh xa trẻ em.]

[Nhưng anh ta chê bai quá rõ ràng rồi, ha ha ha, tôi thấy Kiều Cạnh Tư hơi khó chịu...]

[Nâng nắp nồi lên nói một câu, không ai cảm thấy nụ cười Kiều Cạnh Tư luôn hơi giả tạo sao?]

[+1, tôi cứ nghĩ là ảo giác của mình, nhưng có vẻ các bé cũng hơi sợ anh ta.]

[Sao lại giả tạo? Đám antifan cút đi!]

Lời nói này châm ngòi vào tổ ong vò vẽ, người hâm mộ của Kiều đột nhiên tập trung, trước tiên là mắng chửi những khán giả lên tiếng rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, sau đó la hét yêu cầu "người cha dượng u ám" cút khỏi chương trình...

Một bàn như ngọc vươn tới, nhấn nút tắt phần bình luận.

Màn hình ngay lập tức trong lành hơn.

"Thịnh tổng, tôi vẫn khăng khăng quan điểm của mình, hiện tại không phải thời điểm tốt nhất để mua lại Ức Hợp…”

"Nói tiếp đi." Chủ nhân của bàn tay nhìn màn hình, lạnh lùng phán.

Giọng nói trong veo lạnh lẽo, nhưng khiến người ta vô thức tuân theo.

"Thịnh tổng, các vị giám đốc, tôi có ba lý do, thứ nhất là báo cáo tài chính năm ngoái của Ức Hợp..."

Tiếng thuyết trình rõ ràng nhưng nhàm chán vang lên trong phòng họp.

Trợ lý riêng Trần Phong ngồi một góc trong phòng họp, cau mày lắng nghe, điện thoại di động chợt rung lên.

[Kiểm soát dư luận chương trình ‘Cha Hiền Con Hiếu’.]

Vài giây sau, một phó tổng nào đó đang nghỉ dưỡng ở nước ngoài, điện thoại cũng đổ chuông.

[Bảo tìm người trưởng thành đáng tin, từ đâu lại tìm được một... ngốc nghếch như thế này?]