Chương 6

Trong lòng Phó Nam Kiệt trùng xuống, tại sao tổ tiết mục lại tới nhanh như vậy chứ?

Sau khi kết hôn, toàn bộ tài sản của trùng cái đều được chuyển đi, nhưng anh đang là chủ nhân của trang viên vậy mà lại không nhận được thông báo nào của bảo vệ gác cửa cả. Tuy vậy, trước mắt thì đây không phải thời điểm để truy cứu trách nhiệm của bảo vệ, người hầu đối diện vẫn đang cố đút cơm cho Giang Thiên Lạc ăn: "Thiếu gia, xin cậu nghe lời một chút."

Anh ta cầm chén bát bước tới, Giang Thiên Lạc vừa khóc vừa né tránh, trên mặt đã dính một lớp dầu.

Phó Nam Kiệt nhíu mày, cong ngón trỏ gõ mạnh xuống bàn, trầm giọng nói: "Được rồi, ra ngoài đi, không cần ép ăn."

Bàn tay của người hầu cứng đời giữa không trung, anh ta bối rối, mọi ngày anh ta vẫn làm như vậy nhưng Phó Nam Kiệt không bao giờ quan tâm đến điều này, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?

Giang Thiên Lạc không ngờ Phó Nam Kiệt lại nói chuyện, đột nhiên quên cả khóc, hai mắt mở to nhưng không nhịn được mà nấc lên, cả cái bánh bao nhỏ cũng vì nấc mà run lên.

Nhìn thấy người hầu vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt Phó Nam Kiệt tối sầm lại, khí chất ưu việt sau nhiều năm chiến đấu cũng vô thức lộ ra.

Một người hầu sành sỏi khác nuốt nước miếng, dẫn đầu dọn bữa ăn ra, lén đá con côn trùng đang choáng váng.

"A... A, cái này..." Người hầu tuy bề ngoài không dám trái ý nam trùng và chủ nhân, nhưng trong lòng khinh thường Phó Nam Kiệt, anh ta còn đang giãy giụa: "Nhưng tiểu thiếu gia... "

"Không thì cậu làm cha của nhóc ấy đi?" Phó Nam Kiệt lười biếng nói.

Anh không quan tâm đến việc camera đang phát sóng trực tiếp hay khán giả nghĩ gì dù sao anh cũng không sao cả.

Người hầu sắc mặt tái nhợt, run rẩy bước tới, muốn giải thích một chút nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Phó Nam Kiệt, anh ta vô thức dừng lại, im lặng lùi về phía sau.

Những người hầu xung quanh nhìn thấy cảnh này đều vô cùng căng thẳng, thu hồi tất cả tâm tư suy nghĩ, bọn họ vẫn luôn cho rằng Phó Nam Kiệt là một kẻ hèn nhát vô dụng, nhưng lại quên mất hiện tại anh đang nắm giữ thực quyền.

Lần này là lời cảnh báo, sau này họ nên suy nghĩ kỹ hơn trước khi làm việc hoặc phát ngôn.

[Hết nói nổi, hắn chỉ là đang làm đúng nhiệm vụ của mình thôi mà, rõ ràng là tiểu tử kia không muốn ăn cơm mà ]

[Không ăn sao mà được? Chăm con mà không có chút biện pháp nào sao?]

Giang Thiên Lạc đã ngừng khóc, khuôn mặt đẫm nước mắt đầy vẻ bối rối, kỳ lạ thật, người cha hung ác hôm nay đã thay đổi rồi.

Cậu nghi ngờ nhìn Phó Nam Kiệt, lông mày nhíu lại.

Cậu không biết tại sao Phó Nam Kiệt lại làm như vậy, nhưng cậu vô cùng thắc mắc, có phải là vì mình không nhỉ?

Con ác ma trùng trong đầu gõ cậu một cái thật mạnh, làm sao có thể! Bạn đã quên rằng trước đây Phó Nam Kiệt chẳng thèm phản ứng gì với cậu ư?

Thiên sứ trùng ngoan cường chống cự, hôm nay cậu nhất định không ăn cà rốt!

Ác ma trùng không nói nên lời, nó cũng không thích ăn cà rốt…

Giang Thiên Lạc không nhịn được mà khẽ cười một tiếng khiến nước mũi văng khắp nơi.

Phó Nam Kiệt nhìn bong bóng trên mũi ấu trùng đột nhiên văng ra, nhưng anh vẫn có chút lương tâm không cười ra tiếng nhưng miệng đã mím thành hình cơm.

Giang Thiên Lạc nhạy cảm phát hiện ra rằng người cha ác bá của mình chắc chắn là đang cười nhạo cậu.

Quả nhiên, anh vẫn còn chán ghét như vậy.