Chương 3

Khi tỉnh dậy, đầu cô đau nhức, sự vật trước mắt dần dần rõ ràng, vẫn là phòng ngủ quen thuộc, Thẩm Giảo nhìn chân dung và ảnh chụp của cô trên tường, từ mười đến hai mươi ba tuổi, rõ ràng, kín đáo, đang cười, hay khóc...tất cả đều có.

Và trong suốt ba năm ở Anh, hình ảnh như đi làm, đi chợ cũng được chụp lại.

Cảnh tượng này rất giống với ngày sinh nhật thứ mười tám của cô, khi cô phát hiện ra người cha trên danh nghĩa của mình đã giấu hàng tá video của cô trong ổ USB.

Tim cô không ngừng thắt lại, toàn thân run rẩy không ngừng, Thẩm Giảo xụi lơ xuống đất, cô tưởng mình đã trốn thoát nhưng mọi thứ về cô vẫn bị hắn theo dõi.

Có vẻ như cô thực sự không thể trốn thoát được.

Thẩm Giảo đổi tên ba lần, mỗi lần đều đổi một họ.

Lần đầu tiên tên là Lý Giảo, cô được một đôi vợ chồng trẻ nhận nuôi vào năm 6 tuổi, chưa đầy một năm, đôi vợ chồng trẻ đã có một đứa con, cô lại bị đưa vào trại trẻ mồ côi.

Lần thứ hai là cô nhi viện bị đóng cửa, viện trưởng bị bắt vì nghi ngờ lạm dụng tìиɧ ɖu͙© trẻ em, lúc đó cô mới mười tuổi, nói thật cô hiểu chưa nhiều, cô luôn cho rằng lão viện trưởng là một người tốt, chỉ cần để lão chạm vào sẽ có được đồ ăn ngon.

Khi đó Phó Thời Yến, chủ tịch của Phó thị mới nhậm chức, để làm gương, hắn đã đứng đầu nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi là cô, từ đó cô đổi tên thành Phó Giảo, đồng thời cũng rơi vào địa ngục.

Sau nhiều lần trốn thoát, cuối cùng cô cũng rời khỏi, cô cũng suy nghĩ cẩn thận rằng lần này muốn sống cho chính mình, cô đã chọn một cái họ đẹp, họ Thẩm, sau đó tự mình đổi tên thành Thẩm Giảo.

Khi đó, cô ngây thơ nghĩ rằng mình sắp được tái sinh, sẽ không còn là một bông hoa thổ ti phụ thuộc vào người khác nữa, cuối cùng cô đã có thể sống cuộc sống của riêng mình.

Nhưng hóa ra sau sáu năm, cô vẫn thất bại trong gang tấc.

Giảo Giảo lặng lẽ rơi nước mắt, nhìn bức ảnh ở giữa tường, là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng mỏng, quần tây đen, sự ngây ngô và non nớt của thiếu niên đã phai nhạt, trở nên rất vững chãi ổn định, con ngươi màu hổ phách lộ ra vẻ tự tin thoải mái.

Tay áo trắng xắn lên vài tấc, có thể thấy rõ những đường gân xanh nhô lên trên cánh tay săn chắc của cậu.

Người phụ nữ bên cạnh trông như một thiên kim tiểu thư, hai tay ôm cánh tay cậu, mỉm cười ngọt ngào, niềm hạnh phúc của cô có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cậu hơi nghiêng người, mỉm cười dịu dàng đáp lại cô.

"Tôi…"