Chương 6

Giảo Giảo gật đầu, lặng lẽ đi theo, đám người hầu cung kính tắm rửa cho cô, cô có chút kinh ngạc, bồn tắm này còn lớn hơn căn phòng cô ở trong trại trẻ mồ côi.

Người phụ nữ mỉm cười, bóp ra một đống sữa tắm, xoa sữa tắm hương dâu vào lòng bàn tay, bọt tắm sủi lên, bọc quanh người Giảo Giảo, cô có chút tò mò, thấy người phụ nữ này có vẻ không tức giận gì, cô nâng bong bóng bằng cả hai tay lặng lẽ chơi tiếp.

Nhưng chẳng bao lâu, dòng nước trong xanh trở nên đυ.c ngầu.

"Cô chủ, cô không cần phải xin lỗi, một lần tắm không sạch thì chúng ta có thể tắm thêm vài lần nữa." Thẩm Nguyên đau lòng gãi chóp mũi cô: "Cô chủ, cô thật xinh đẹp, nếu mặc đồ đẹp còn xinh hơn cả các ngôi sao nhí trên TV nữa.”

Xinh đẹp, rất nhiều người đã nói vậy.

Nhưng từ “xinh đẹp” thốt ra từ miệng cô lại khác với những gì những người đàn ông đó nói, không hiểu sao Giảo Giảo lại muốn gần gũi với cô.

Thay nước tắm hai lần thì nước không còn đυ.c nữa.

Giảo Giảo có chút xấu hổ, nhìn người phụ nữ có vẻ dịu dàng trước mặt, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ước chừng hai tiếng sau, Thẩm Nguyện dẫn cô xuống lầu.

Người đàn ông mặc bộ đồ ở nhà màu đen, dựa vào sofa đọc báo, chân dài, bàn tay to lớn, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy.

Thẩm Nguyện vỗ vai cô, mỉm cười ra hiệu cho cô đi tới.

“Con tắm, tắm xong rồi …” Phó Giảo thận trọng bước tới trước mặt hắn, sợ mình làm sai sẽ bị đuổi trở lại.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, nheo đôi mắt phượng hẹp lại, cô rất gầy, ngũ quan nhỏ nhắn thanh tú, tuy khuôn mặt vàng vọt nhưng vẫn khá hơn những đứa trẻ khác trong trại trẻ mồ côi rất nhiều.

Do suy dinh dưỡng nên bộ quần áo nhỏ nhất trên người cô hơi rộng, buông thõng trên người, rõ ràng là hàng hiệu xa xỉ nhưng cô mặc lại thành đồ rẻ tiền như vậy.

"Đo may thêm mấy bộ quần áo cho con bé."

"Vâng."

Phó Thời Yến ném cuốn sách sang một bên, sau đó tháo cặp kính gọng vàng xuống, vẫy tay với cô và nói nhỏ: “Lại đây.”

Phó Giảo đang đi một đôi dép không phù hợp, ngập ngừng bước về phía hắn.

"Gọi ta là gì?"

“Cha.” Cô ngước lên và mỉm cười, cố gắng hết sức để giả vờ gần gũi với hắn.

Vẻ mặt của người đàn ông trước mặt khiến cô khó đoán, không vui, cũng không tức giận, cô cũng không biết đối phương đang nghĩ gì.

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đôi mắt tròn xoe của cô gái nhỏ trước mặt, dù cô có giả vờ ngoan ngoãn và hiểu chuyện đến đâu thì trong mắt cô cũng hiện rõ sự sợ hãi và cảnh giác.