chương 3 : Con bé,là của tôi!
Lạc Tử cô im lặng.Ưm,không nên nói chuyện với cha nuôi yêu nghiệt này.
Thấy cô không nói chuyện,Hắn cười 1 cái phong hoa tuyệt đại khiến các bạn gái có mặt tại hội trường mặt đỏ,tim đập mãnh liệt.
Cha nuôi của Lạc Tử thật rất soái nha!
"Lạc nhi,nhìn xem ta tặng con cái gì?"
Lạc Tử chậm rì rì mở món quà để trong hộp màu tím kia.
Là một cái quyển sách.
Hình như đã rất cũ kỹ,không nhìn rõ chữ.
Nhưng dù sao,cha nuôi tặng thì chắc chắn rất quý giá,cô cười tươi,lộ 1 cái lúm đồng tiền,rất đáng yêu.
"Cảm ơn,cha nuôi"
Hắn khi thấy cô cười thì bộ dáng phong phong hoa hoa liền biến mất,thay vào đó là trầm mặt,kéo cô đi trong sự bàng hoàng của mọi người,trong đó có cô.
"Tiểu lạc...."
Trình Nặc kêu cô,nhưng bị ánh mắt lãnh liệt của hắn lướt qua,dường như là cảnh cáo!
"Con bé,chỉ có thể là của tôi"
Sau đó kéo cô đi khỏi hội trường.
Hết chương 3
Người đần ông như Lãnh Hoan Dục ko xứng đáng có tình yêu Yêu nhau là phải bên nhau giúp đỡ chứ như anh ta làm là bất đắc dĩ đi nữa cũng ko tha thứ đc Hại người mình yêu mà là yêu sao Con trai trên đời này là như vậy Có ko biết quý trọng mất đừng tìm và nếu kéo