Chương 21: Cổ hủ

Buổi trưa.

Hứa Gian tạm biệt cậu mợ để trở về thành phố.

"Lần sau nhớ dẫn Liễu Du về đấy." Mợ nhắc nhở.

"vâng." Hứa Gian hoàn toàn đồng ý.

Thật ra cũng không có gì, Liễu Du cũng không hề từ chối.

Bảo cô đến đấy, cô còn cảm thấy rất hạnh phúc nữa.

Lần này vẫn là Hạ Lộ đạp xe chở hắn.

Trên đường, Hạ Lộ có hơi rối rắm:

"Anh Hứa, anh nói xem, em có nên đến thành đến thành phố sớm hơn một chút hay không?"

"Đến sớm để làm thêm?" Hứa Gian có hơi ngạc nhiên.

"Đúng vậy, em đã tìm được một công việc, được ở lại đó." Hạ Lộ nói.

"Cũng không nhất thiết phải ở lại đó, trong khoảng thời gian này, cậu có thể đến chỗ tôi ở." Hứa Gian nói.

Dù sao thì ở trong nhà chỉ có một mình hắn, cho Hạ Lộ ở nhờ trong kỳ nghỉ hè cũng được.

"Hay là thôi đi, em không quấy rầy cuộc sống của hai vợ chồng anh." Hạ Lộ làm ra điệu bộ tôi đây hiểu hết lắm.

Hứa Gian tạm thời không biết phải nói thế cho cậu ta hiểu, bây giờ cậu ta vẫn còn nhỏ.

"Anh Hứa, anh nói thử em có giống hai người hay không, yêu đương vài năm, sau đó tốt nghiệp rồi kết hôn?" Hạ Lộ đặc biệt dừng lại nhìn Hứa Gian, vẻ mặt chờ mong.

Thấy vậy, Hứa Gian cười cười nói:

"Không thể nghĩ như vậy, tôi và Liễu Du không giống nhau."

"Chỗ nào không giống?" Hạ Lộ ngờ vực.

"Tôi và Liễu Du là phim khoa học viễn tưởng, chính là kiểu ngủ không ngon giấc cũng không thể nằm mơ được." Hứa Gian nhắc nhở.

Thực sự cần phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện yêu xa vì có thể chia tay bất cứ lúc nào.

Đôi khi người ấy cần bạn nhưng bạn không thể đến đó.

Bị bệnh thì có nên nói cho bạn biết hay không? Không nói cho bạn biết có khi tốt hơn!

Nói cho bạn biết, bạn có thể làm gì? Vào lúc đó, bất kỳ ngôn từ nào cũng chỉ là sáo rỗng.

Bởi vì, bạn thể thực hiện bất cứ điều gì!

Vì vậy, khi yêu xa tốt nhất không nên sinh bệnh.

Sắc mặt Hạ Lộ hiện rõ sự mờ mịt, nhưng mà cậu ta vẫn chở Hứa Gian đến nhà ga một cách thuận lợi.

"Anh Hứa, em quyết định rồi, một thời gian nữa em sẽ đến tìm anh."

"Được, đến lúc đó cứ liên hệ với tôi trước, để cậu mợ đỡ phải lo lắng."

"Chờ em."

Hứa Gian gật đầu.

Lúc này, trong mắt Hạ Lộ ẩn chứa ánh sáng ság ngời, chỉ là không biết sau này có còn như vậy nữa hay không?

Phất phất tay, Hứa Gian lên xe.

Vào lúc hắn lấy điện thoại ra xem, lại có người thúc giục hắn cập nhật.

Nhớ đến số tiền tiết kiệm sắp chạm đáy trong ngân hàng của mình, hắn nghiến răng nghiến lợi, trả lời một câu.

"Thêm!"

Không để ý đến sự ngạc nhiên của mọi người, Hứa Gian phái một cái bóng lưng cường giả đi ra ngoài.

Một người đàn ông thực thụ sẽ không bao giờ quay đầu nhìn lại vụ nổ.

Nhìn xe từ từ di chuyển, Hứa Gian bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Làm thế nào để có nhiều hơn đến xem hắn làm ảo thuật hơn?

Trên đường phố không thích hợp, tham gia câu lạc bộ chắc cũng không ổn.

Mình cũng chỉ có mấy chiêu, hơn nữa với tư cách là một người tu tiên, đi cạnh tranh với người khác là điều không công bằng.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hắn vẫn không thể nghĩ ra biện pháp nào là tốt nhất.

Chỉ có thể tiếp tục xem điện thoại.

Vừa lướt lướt vài cái, đột nhiên, hắn nghĩ ra một cách.

Nhóm đọc sách của mình, không đến một ngàn thì cũng phải là tám trăm đúng không?

Được rồi, phát sóng trực tiếp biểu diễn ảo thuật.

Ngay cả ghi chú hắn cũng suy nghĩ rất kỹ.

Kỹ thuật thuần túy, tuyệt đối không có đạo cụ, không lừa già dối trẻ.

Sau đó, hắn gửi tin nhắn này đến nhóm bạn bè sách.

Họ đã rất ngạc nhiên.

"Viết sách không kiếm được tiền nên đổi nghề?"

"Không đẹp bằng quần áo của phủ nữ đâu."

"Không thì phát sóng trực tiếp viết chữ đi."

Xem từng đoạn tin nhắn, Hứa Gian khinh thường.

Cổ hủ, thô tục.

Tóm lại, trước tiên, hắn sẽ gửi một video, sau đó phát sóng trực tiếp.

Liệu rằng nó có thể bù trừ lẫn nhau để quan tưởng hình thể có hiệu quả hay không?

Có một rắc rối, đó chính là, sau đó hắn có bị đồng loại theo dõi hay không?

Cứ cẩn trọng làm thử một lần thì sao nhỉ?

Ngoại trừ những điều này, hắn phải xem mình là một Hí pháp sư, sau đó tiến hành làm.

Đắm chìm trong đó, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn.

Trở lại thành phố, Hứa Gian lại đi mua nước và một ít thức ăn.

Để truyền cho đối phương.