Chương 4: Khai trí

“Khó khăn lắm mới tiết kiệm được nhiều như vậy, nếu dùng bảy tám ngàn là sẽ biến thành mở đầu hồi mười bảy.”

Cái thứ tiền này, trừ thì dễ nhưng cộng lên lại khó.

Có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy là do sống tằn tiện mất năm, mà lại không phải một mình hắn tiết kiệm.

Nếu như biết mình bị một người đâu đâu lừa đảo, bỏ ra bảy, tám ngàn.

Chắc sẽ bị nói mãi, còn bị chế giễu rất lâu.

Sở dĩ hắn thuê một căn nhà tốt như vậy không phải vì hắn muốn sống tốt.

Mà là do đã kết hôn rồi.

Lúc đầu thuê chỗ này là vì kết hôn, keo kiệt quá lại cảm thấy có lỗi với đối phương..

Ở một cái chính là hai năm.

"Nếu như vừa rồi không phải là ảo giác thì cũng có thể thử một chút."

"Bảy ngàn, nếu như mình có thể bổ sung trước khi Liễu Du về thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?"

Nghĩ đến đây Hứa Gian thở dài, cảm thấy bản thân có chút bị quỷ ám.

“Vừa hay đã trễ một ngày, chả nhẽ Liễu Du chưa vào trường.”

Liễu Du là bạn học của hắn, cũng là vợ hắn, bây giờ đang làm giáo viên thể dục của trường học nữ.

Ngôi trường này hơi kỳ lạ, hằng năm đều đóng cửa làm huấn luyện quân sự hai lần, tổng cộng khoảng ba tháng.

Lúc đầu Liễu Du nói với hắn, hắn còn không dám tin, như vậy làm sao được?

Nào có kiểu trường học như thế, hoàn toàn đóng kín, người nhà cũng không liên hệ được.

Sau đó hắn đi theo với tư cách là người nhà.

Thật sự là nhìn Liễu Du lên lớp giảng dạy hơn một tháng, không phải người mà.

Mỗi ngày không biết luyện quyền pháp gò, rảnh rỗi còn muốn dạy hắn luyện.

Vì trường hoàn toàn đóng cửa nên bọn họ không có cách nào ra được, cũng không hề có thú vui giải trí gì cứ ở ký túc xá chờ mỗi ngày như thế.

Vô cùng khủng khϊếp.

Lần huấn luyện quân sự lần thứ hai sau đó hắn không đi, nhưng Liễu Du không đồng ý cứng rắn kéo hắn đi cùng.

Còn nói hắn làm sao yên tâm để vợ mới cưới chờ ở cái trường lạnh lẽo thế kia được, cuối cùng lại phải trải qua một tháng thời gian không phải người.

Lần thứ ba hắn dùng đủ loại lý do nhưng cuối cùng vẫn bị mang đi.

Nói là đồng nghiệp của cô cũng đưa người nhà đi, cô không mang theo không hay lắm.

Đến đó mới biết được người khác hoàn toàn không đưa đi, bị lừa rồi.

Đây là lần thứ tư, vì cậu có việc gấp tìm hắn cho nên mới tránh được, sáng sớm hôm qua đưa cô vào trường học rồi vui vẻ nhận lời.

Ai biết lại gặp chuyện này.

Do dự hồi lâu, hắn lấy điện thoại tìm chỗ mua thuốc, cuối cùng chọn mua.

Canh bạc lớn.

Tiêu tốn bảy nghìn sáu trăm tám mươi bảy nghìn.

“Tháng này phải kiếm nhiều hơn.”

Đúng là hắn không có việc làm nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể kiếm tiền.

Để rời khỏi nhà cậu hắn đã tìm đủ mọi cách.

Phát hiện việc làm bán thời gian vừa học hoàn toàn không làm nổi, cuối cùng đi viết tiểu thuyết.

Vận khí không thề, kiên trì viết một năm đã bắt đầu kiếm được chút tiền, cho tới bây giờ đều là dựa vào cái này để kiếm tiền.

Đây cũng là lý do vì sao mà Liễu Du có thể đưa hắn tới trường học.

Bởi vì làm ở đâu cũng là làm, dù ở trong đó không cập nhật được nhưng vẫn có thể lưu lại rất nhiều bản thảo.

Lỗ bảy nghìn thì mỗi ngày viết thêm bảy nghìn, đại khái là có thể kiếm lại được.

Mua đã mua rồi, Hứa Gian cũng không nghĩ nhiều nữa mà bắt đầu chuẩn bị.

Chờ ngày mai hàng tới liền bắt đầu khai trí.

Ngay cả sợ đối phương gửi tới một câu bị lừa rồi cũng thành công mở mang đầu óc.

Lần sau nhất định sẽ không bị lừa nữa.

Tinh tinh!

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Sau khi xem xét xong, người kia hỏi hắn dược liệu phụ trợ có đủ không.

Để không xấu hổ, hắn quyết định đợi thử xong lại nói tiếp.

Cho nên chỉ trả lời lại câu là đang tìm.

Ngày hôm sau.

Dược liệu đã đến.

Tổng cộng là mười tám loại.

Mỗi một loại đều là một cân.

Trong đó, ba loại cần ngâm, hai loại cần hầm, năm loại cần xay, bốn loại cần đốt, bốn loại cuối cùng cần phải nướng.

Sau khi làm xong phải dùng mười tám cái bát đặt trong trận pháp phụ trợ.

Như vậy là có thể bắt đầu khai trí.

Mười tám cái bát, trong nhà Hứa Gian không có cho nên xuống lầu mua mười tám cái về.

Phía sau sắp xếp gọn gàng từng cái, đặt vào trong trận pháp.

Chờ đến khi làm xong toàn bộ hắn thở phào một hơi.

“Bảy, tám ngàn cứ lãng phí như vậy, coi như kiểm tra thử xem đối phương có phải cha mình hay không đi.”

Hứa Gian chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Lại nhìn chú giải của Phương Pháp Khai Trí một lượt, hắn mới khoanh chân ngồi trong trận pháp.

Sau đó bắt đầu nhập tĩnh nội quan đan điền.