Chương 9: Quản sự Dương bị thương rồi

Hứa Gian càng search thì mồ hôi trên trán hắn càng túa nhiều hơn.

Không phải do nóng, mà là do hắn sợ.

Chắc cũng phải tầm mười bốn vạn nhỉ?

Cái này có lố quá rồi không?

Điều duy nhất đáng được ăn mình chính là, hắn chỉ cần hỗ trợ một lần là được.

Chỉ cần thành công và đối phương có đủ sức mạnh là có thể mở được không gian rồi.

Nhưng mà cũng có một điều kiện, đó là muốn kết nối với trận pháp bên đối phương thì hai bên nhất định phải có quan hệ huyết thống.

Nói cách khác là nếu đối phương không phải cha ruột của hắn.

Vậy thì trận pháp không gian sẽ không phát huy hiệu lực.

“Thông qua đó có thể xác định được xem người đó có phải kẻ lừa đảo hay không, nhưng mà với giá này thì cũng hơi cao quá rồi.”

Mười mấy vạn tệ, gần như là toàn bộ gia sản của hắn rồi.

Nếu như thất bại thì hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.

“Liễu Du lại không ở đây, đợi đến lúc cô ấy về thì mình phải giải thích thế nào bây giờ?”

Nếu đối phương thật sự là cha của hắn thì đúng là không thể đứng nhìn được.

Hứa Gian lại triệu hồi ngọn lửa, sau khi xác nhận đây không phải là ảo giác thì hắn nằm lên sô pha rồi ngủ.

Đợi ngày mai tỉnh táo lại rồi hẵng bắt đầu chuẩn bị.





Trên bãi cát sa mạc mênh mông vô tận, trong ngôi nhà đất đơn sơ có gió cát hiu hiu thổi qua, một người đàn ông trung niên để râu ngồi khoanh chân trên trận pháp, đang cẩn thận cất điện thoại đi.

Vì sợ sẽ làm hỏng nó.

“Không biết được chưa nhỉ?”

Trong mắt ông ấy có chút mong đợi.

Ông ấy chợt thở dài, bất giác liếʍ môi một cái.

Đôi môi nứt nẻ và làn da ngăm đen làm người ta cảm thấy thiếu nước một cách kỳ lạ.

Quần áo trông cũng rách nát, có mùi vị của đất cát.

Cốc, cốc cốc…

Có người gõ cửa.

“lão gia, không hay rồi.” Bên ngoài có tiếng nôn nóng của gã người hầu.

Hứa Hữu Nghiêm mở cửa lớn ra thì chỉ thấy một chàng trai trẻ với vẻ mặt lo lắng.

Quần áo rách nát, làn da khô khốc và có cơ thể yếu ớt.

Trạng thái này là trạng thái chung của tất cả mọi người nơi đây.

Bọn họ bị nhốt ở đây đã được vài tháng rồi, họ không thể cầm cự được thêm nữa.

Tất cả mọi người đều là người hầu của Hứa Hữu Nghiêm trong biệt thự ở thành phố.

Bây giờ họ đã bị nhốt ở nơi này cùng nhau nhưng vẫn coi ông ấy như Thiên Lôi, sai đâu thì đánh đó.

“Có chuyện gì? Quản sự Dương đâu rồi?” Hứa Hữu Nghiêm trầm giọng nói.

“Quản sự Dương bị thương rồi, còn nữa, người của Thiên Ngưu Tông cũng đã phát hiện ra chúng ta, không bao lâu nữa chúng sẽ đánh tới đây.” Gã người hầu hoảng hốt nói.

Hứa Hữu Nghiêm cau mày, sau đó đi ra ngoài.

Khi thấy một người đàn ông trung niên đứng trong bóng tối, sắc mặt ông ấy hơi kinh ngạc.

Một số người vây quanh hắn ta cũng khá lo lắng.

Khi thấy lão gia tới đây, mấy người kia đứng dịch sang một bên.

“Thế nào rồi?” Hứa Hữu Nghiêm ngồi xuống và hỏi.

“Để lão gia lo lắng rồi, không sao đâu, thật ra tôi chỉ hơi khát nước với đói bụng thôi.” Quản sự Dương lắc đầu, hắn ta nhắc nhở:

“Mấy ngày nữa, người của Thiên Ngưu Tông sẽ tới đây, lão gia mau đi đi.”

Thiên Ngưu Tông cũng không phải là một môn phái lớn, mà chỉ là một vài người tụ tập lại và tự lập ra tông môn mà thôi.

Nói hay thì là tông môn, còn nói thẳng ra thì chỉ là một đám côn đồ tự đặt một cái tên mỹ miều cho mình mà thôi.

Nhưng cho dù là như vậy thì cũng không phải là thứ mà đám người không có chút nguồn lực nào như bọn họ có thể chống lại được.

Bụp!

Một người đàn ông thô lỗ đấm thật mạnh vào tường, tức giận nói:

“Bọn chúng thật sự khinh người quá đáng, nếu không phải chúng ta thiếu nguồn lực thì sao có thể để cho bọn chúng ức hϊếp như vậy được chứ?”

“Nhưng mà ở đây thì lấy đâu ra và đồ ăn và nước uống chứ? Có người thì thầm.

Đúng vậy, phần lớn diện tích ở đây đều là cây cỏ cằn cỗi, nước dự trữ rất khó bảo quản, bọn họ có thể kiên trì đến tận bây giờ đã là điều không dễ dàng gì rồi.

Đến chuyện chống lại người khác cũng chẳng buồn nghĩ nữa.

“Nếu có nước, có đồ ăn thì chúng ta có thể cho chúng thấy ta mạnh đến mức nào rồi.” Người đàn ông thô lỗ càng nói thì giọng lại càng nhỏ đi.

Mọi người đều biết rằng, bây giờ hoàn toàn không có những thứ đó.

Cho dù những thứ này có xuất hiện thì cũng không phải đồ mà bọn họ có thể cướp đoạt được.

Quản sự Dương cũng hiểu rất rõ, bọn họ đã hết đường sống rồi.

Thiên Ngưu Tông cực kỳ tàn ác, nếu bị bọn chúng bắt được thì rất khó bảo toàn tính mạng.

Bởi vì đến người bọn chúng cũng có thể ăn.

Lúc này, Hứa Hữu Nghiêm rũ mắt xuống, ông ấy do dự một lát rồi nói:

“Yên tâm đi, tôi đã liên lạc với thượng giới rồi, trong mấy người nữa, nước và những thứ khác sẽ được đưa tới đây.”

Những người khác cảm thấy hơi khó tin, chuyện này hoàn toàn là không có khả năng.

Mọi người đều nghĩ đó là lời an ủi của lão gia.



Cùng lúc đó, Hứa Gian đã tỉnh dậy, hắn bắt đầu tiêu hết số tiền tiết kiệm của mình.

Có bị lừa hay không thì câu trả lời sẽ sớm được tiết lộ ngay thôi.