Chương 13: Học sinh yếu Tô Bạch

Hồ Phương hiểu được vẻ bất bình trên mặt Tô Bạch, cô an ủi y: “Thật ra cũng chẳng có gì đâu, tuy nghe có vẻ nghiêm trọng nhưng thực chất chỉ là kiểm tra rồi cứ mỗi sáu tháng đến báo danh một lần là được.”

Tô Bạch liếc nhìn đống sách trong tay Hồ Phương: "Kiểm tra những thứ này? Tất cả ư?"

Hồ Phương ước lượng chồng sách trong tay rồi gật đầu: "Đúng vậy, chỉ có tám cuốn, đều là học thuộc lòng thôi, dễ ẹc như ăn cháo ấy mà."

Tô Bạch: “…”

Cô có hiểu lầm gì về từ "chỉ có" và "dễ ẹc" không đấy?

Trên mặt Tô Bạch viết hai chữ “từ chối” bự tổ chảng, y nhìn chằm chằm vào chồng sách như kẻ thù, một lúc sau mới làm ra quyết định như chịu nhục, hỏi: “Nếu tôi lựa chọn sống chung người giám hộ thì có cần phải làm bài kiểm tra nữa không.?"

Hồ Phương sửng sốt một lúc, cuối cùng cũng nhận ra được gì đó: “Cấp C trở xuống không cần thi, nhưng cấp E, đặc biệt là những người có chấm đỏ vẫn phải thi. Nhưng nếu có người giám hộ thì phạm vi hoạt động sẽ linh hoạt hơn xíu, nếu cuối cùng người giám hộ cho điểm cao hơn thì có thể miễn vụ báo danh định kỳ sáu tháng tới - Vậy nên, anh Bạch, anh sợ kiểm tra thiệt hả?”

Hồ Phương thực sự khá ngạc nhiên – Tô Bạch trông cũng đâu giống học dốt đâu.

Tô Bạch không ngại khoe ra bản chất học sinh yếu của mình, y cau mày như thâm cừu đại hận gì dữ dội lắm: “Tôi không giỏi học thuộc.”

Hồ Phương mỉm cười: "Không sao đâu, anh còn nhiều thời gian mà. Trại huấn luyện có ba năm ăn ở miễn phí lận đó."

Tô Bạch im lặng liếc nhìn Hồ Phương, nói: "Lúc tôi còn chưa trưởng thành, bị tiên sinh phong ấn pháp lực, bắt tôi đọc thuộc ‘Thái Hoang Yêu Tịch’, tổng cộng có 30 quyển, tôi đọc 30 năm, cuối cùng cũng đọc xong quyển thứ nhất.”

Hồ Phương: “…”

Này là y đã vượt ra ngoài giới hạn của “không có sở trường” rồi nha.

Tuy rằng nhìn không giống nhưng Hồ Phương lại là một học sinh giỏi thực thụ, lúc này vì cô tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức nghề nghiệp của một “người nhà ngoại” mới không làm ra cái vẻ mặt không thể nào tin được đối với học sinh yếu kém họ Tô.

Thậm chí còn thân thiện an ủi Tô Bạch: "Vậy, anh cố lên nhé?"

Tô Bạch: “…”

Y rời đi.

Mặc dù Tô Bạch kiên quyết cự tuyệt việc đọc sách này, nhưng y hiện tại chỉ là một kẻ yếu đuối, không có pháp lực, không có tiền, không có hộ khẩu, càng không có tư cách nói "không".

Vì thế mười lăm phút sau, Tô Bạch đi vào một trong những phòng học lớn duy nhất trên tầng ba.

Sau đó y nhìn thấy cả một biển tri thức.

Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp được dệt nên bởi một nhóm yêu quái và sách vở, coi sách như biển, ghi chú hoá thành sóng, lũ yêu quái cưỡi những chiếc thuyền làm bằng bàn bơi trong biển sách, phát ra những thanh âm đầy nhiệt huyết: "Lại sai rồi!", “Điều 15 khoản 1 là cái gì ý nhỉ!”, “Tui muốn về Thái Hoang hu hu hu”.

Tô Bạch: “…”

Làm phiền rồi.

Hồ Phương một phát tóm lấy Tô Bạch đang định xoay người rời đi, nhét cuốn sách vào trong ngực Tô Bạch, chân thành nói: "Anh Bạch, cần cù bù thông minh, cố lên, tôi tin anh!"

Tô Bạch: “…”

Cô tin tưởng quá sớm rồi đó.

Hầy.

Tô Bạch cúi đầu nhìn cuốn sách trong ngực, suy nghĩ mấy phút, cuối cùng hít một hơi thật sâu, ôm cuốn sách trong tay đi vào phòng học.

Trong lớp các yêu quái đối với Tô Bạch đến cũng chẳng có phản ứng gì, thỉnh thoảng có yêu quái ngước mắt nhìn y, quét qua cuốn sách mới nằm trong tay Tô Bạch, đều không hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt hớn hở đến vặn vẹo - Đến đây nào, đến đây trải nghiệm sự đau khổ mà tụi tui đã phải trải qua đi!

Tô Bạch: “…”

Sợ rằng mấy tên yêu quái này bị điên rồi.

Tô Bạch không để ý đến những cảnh tượng này, y cẩn thận bước qua đống sách chất trên mặt đất, cùng với mấy tên yêu quái không biết vì sao nằm trên nền đất như con cá muối, sau đó tìm một chỗ ngồi yên tĩnh hơn ở một góc phía sau.

Tô Bạch ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn đồng hồ lớn treo trước cửa phòng học - bây giờ là 8 giờ 10 phút sáng, còn ba tiếng rưỡi nữa mới tan học.

Lúc này, Tô Bạch mới hiểu sâu sắc được cái câu thế nào gọi là “Sống một ngày mà như cả năm”.

Có điều chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề, điều cần phải đối mặt thì vẫn phải đối mặt.

Hầy.

Tô Bạch thở dài, nhìn chằm chằm chồng sách nửa tiếng, cuối cùng đưa tay tháo dây thừng, lấy cuốn sách phía trên ra.

Hít vào, mở ra.

10 giây sau đóng lại.

Đau não ghê.

Đừng coi thường mười giây này, dựa vào kinh nghiệm ghi nhớ ba mươi năm của Tô Bạch, y có thể đưa ra một kết luận không thể nghi ngờ - nhớ không nổi.

Nếu muốn đem kết luận này chắt lọc sâu hơn nữa, thì chính là – Thi không qua.

Vậy thì, vấn đề đến rồi.