Chương 25: Hoa đã có chủ

Tô Bạch không ngờ tới sự thân mật của mình có hiệu quả như vâỵ, y hơi bất ngờ, đồng thời cũng thấy rất ấm lòng—-ai được một một đứa nhóc mềm mại, thơm tho và dễ thương như thế này yêu thích thì trong lòng sao có thể kiềm được mà không thích cơ chứ.

Tô Bạch nhéo nhéo tai nhỏ của Nhung Nhung, nói: “Được rồi, Nhung Nhung ăn cơm thôi.”

Nhung Nhung nghiêng đầu cọ cọ dưới tay Tô Bạch, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên bàn, vui vẻ hướng về phía Tô Bạch mở miệng: “A—----”

Tô Bạch cười, lấy chén và thìa được Cố Hành Chu chuẩn bị cho Nhung Nhung, xắn nửa viên thịt viên đút vào miệng Nhung Nhung.

Nhung Nhung chép chép miệng ăn rất ngon, cái đuôi nhỏ còn ở trên bàn vẫy quay vẫy lại, thậm chí lúc ăn còn phát ra âm thanh rít rít vui sướиɠ.

“Chậc chậc chậc, ngạc nhiên thật đó nha.”

Bên cạnh, Hồ Phương chứng kiến toàn bộ quá trình, phát hiện ra âm thanh của sự chết lặng.

Thường Sơn phụ họa theo: “Ai nói không phải chứ, —--- Đội trưởng Cố à, anh nên đi theo anh Bạch học hỏi thêm, xem xem người ta dỗ Nhung Nhung tốt tới mức nào kìa.”

Cố Hành Chu đang nhận lấy chén đũa của mình, nghe vậy lạnh lùng liếc nhìn Thường Sơn: “Khi ăn cậu không ngậm miệng được hả?”

Thường Sơn cũng không sợ mà nhéo má Nhung Nhung nói tiếp: “Em đây là đang nghĩ cho anh, anh xem Nhung Nhung dính anh Bạch như vậy, anh nghĩ xem sau này sẽ như thế nào? Cũng không thể để anh Bạch thật sự làm mẹ của Nhung Nhung được đó chứ?”

Cố Hành Chu vẫn không nói gì, nhưng Hồ Phương bên cạnh đã xông đến, tiếp lời: “Tại sao không được? Đội trưởng Cố không phải là không có chủ sao.”

Ánh mắt Cố Hành Chu trầm mặc, đúng lúc muốn dạy dỗ hai đứa nhóc to xác này thì lại nghe Tô Bach nói: “Làm mẹ của Nhung Nhung tôi không ý kiến, có điều không liên quan tới đội trưởng Cố—- tôi là người đã có chủ.”

Những người khác trên bàn không đoán được Tô Bạch sẽ tiếp lời, hơn nữa còn là lời như vậy.

Thường Sơn với Hồ Phương mở to hai mắt nhìn sang, đến Cố Hành Chu cũng bị làm cho sửng sốt, ánh mắt mười phần phức tạp, chính anh cũng không nhận thấy vừa rồi trong nháy mắt chợt lóe lên một nhát đâm.

Sự hốt hoảng ngắn ngủi qua đi, Hồ Phương là người đầu tiên không nhịn được, cổ duỗi dài hỏi: “Thật hay giả vậy, anh Bạch có đối tượng rồi ư? Ở đâu vậy? Nam hay nữ? Cũng là yêu quái sao? Là yêu quái nào vậy? Có đẹp bằng anh Bạch không?”

“Hồ Phương.”

Cố Hành Chu hồi phục tinh thần, hơi hơi nhíu mày ngăn cản sự truy hỏi của Hồ Phương.

Hồ Phương lùi lại vị trí ban dầu, nhún nhún vai: “Em chỉ tùy tiện hỏi chút thôi mà.”

Nói xong còn thở dài—- cô vốn dĩ nhịn đau từ bỏ anh đẹp trai để người ta lên chức làm “anh dâu” dự bị của mình, kết quả người ta đã có chủ rồi.

Hồ Phương cảm thấy trái tim chân thành của bản thân bị ném đi không thương tiếc, chỉ là không biết tiếc nuối về anh dâu hay là vì anh đẹp trai đã mất rồi.

Tô Bạch cười nhẹ, không để ý đến những câu hỏi của Hồ Phương mà thản nhiên nói: “Cũng không tính là đối tượng, chỉ là tôi thích người ta. Anh ấy chắc vẫn ở Thái Hoang.”

“Ở Thái Hoang á.”

Thường Sơn thể hiện biểu cảm mang theo sự đồng tình, bởi vì yêu quái tới Cửu Châu sẽ không có cách nào về Thái Hoang nữa, nếu như Tô Bạch muốn gặp lại người mà y thích, chỉ sợ chỉ có thể hy vọng người kia cũng rơi xuống Cửu Châu.

Những người ngồi ở đây đều hiểu tình huống này, vì thế mọi người trên bàn trâm mặc một lúc lâu, sợ rằng nói thêm điều gì sẽ khiến Tô Bạch đau lòng.

Tô Bạch không biết họ đang nghĩ gì, nhưng y không có ý định tiếp tục câu chuyện, lặng lẽ đút cho Nhung Nhung ăn.

Trong một khoảng thời gian, bàn ăn trở nên tĩnh lặng.

Không khí có chút đình trệ. Hồ Phương nháy mắt nhìn Thường Sơn, Thường Sơn trợn mắt, nhưng vẫn tiếp nhận trọng trách.

“Khụ.”

Thường Sơn ho nhẹ một cái, nhìn một vòng quanh bàn, tìm thấy chủ đề mới, “Ầy, Hạ Địch tay cậu làm sao bị thương rồi?”

Hạ Định đang yên lặng ăn cơm, nghe vậy chiếc đũa run lên, cà chua vừa gắp được rồi lại rơi trong chén.